Người trên mặt đất sững sờ, đôi mắt đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào Thẩm Huỳnh vừa xuất hiện. Đôi mắt vốn trong veo nay tức khắc nhoà đi, như thể cuối cùng cũng không thể kìm nén được, nước mắt tuôn trào như suối.
Thẩm Huỳnh hoảng hốt: “Khóc gì thế?”
Vừa dứt lời, đối phương ngược lại “oa” một tiếng, khóc òa lên.
“Oa… Thần… Thần tiên, chưởng môn…” Nàng đột ngột nhào tới, ôm chặt lấy chân Thẩm Huỳnh, tiếng khóc vang dội đầy sức sống, “Chưởng môn, người nhận ra con… Thật sự nhận ra con… Oa!!” Nàng biết là người! Rõ ràng tướng mạo đã hoàn toàn khác, rõ ràng đã trở thành người khác, vậy mà người vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
Ách…
Khóe miệng Thẩm Huỳnh giật giật, vừa rồi ánh mắt nàng ấy nhìn như muốn dâng hương cho nàng, không nhận ra cũng khó lắm.
“Đừng khóc nữa.” Nàng nhấc chân lên, nhưng không thể nào rút ra được. Trẻ con thật là phiền phức, mà lớn lên cũng chẳng khác gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play