Đã đến giờ, nhưng Quan Gia Tinh như thể chân liền cùng đất mọc rễ, đứng yên tại chỗ.
Lông mi đọng sương trong suốt, anh ta không nhìn thời gian, mà cứ mặc sức suy nghĩ vẩn vơ, đứng trên bậc thang, cố chấp nhìn về phía con đường tuyết trống trải. Anh ta nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, trong không gian tĩnh lặng này càng trở nên rõ ràng. Các ngón tay cũng trở nên cứng đờ, không biết bây giờ là phút thứ mấy, con đường tuyết trắng muốt kia bỗng thêm vài màu sắc – vài học sinh mặc bộ đồ trượt tuyết màu đỏ bắt mắt chậm rãi đi xuống, nhưng không phải Ngụy Đình.
Gió thổi qua hàng lông mi phủ băng sương của anh ta, mái tóc vàng óng bay phấp phới, gương mặt trắng bệch như búp bê sứ tinh xảo trong tủ kính. Anh ta liếc nhìn những người định đến chào hỏi mình một cái, đôi mắt xám lam còn lạnh hơn cả cảnh vật xung quanh. Anh ta không may mắn như Đường Thiên Cần, cho dù có muốn níu kéo cũng chẳng thể chờ đợi được.
…………………..
Trần Á Tĩnh có vẻ đã chơi quá đà, cứ như một con thỏ được thả rông, thậm chí còn khoe với Ngụy Đình rằng cô ấy biết động tác trượt ván kinh điển. Văn Điềm Điềm khá là cạn lời, nhưng vẫn tiện tay chụp vài tấm ảnh.
Trở về ký túc xá, Ngụy Đình và Trần Á Tĩnh đều mồ hôi nhễ nhại. Sau khi tắm rửa xong, cả hai nằm ườn trên chiếc ghế sofa đôi, gặm sườn nướng.
Hoàng hôn buông xuống, màn đêm đen kịt, chỉ có những vì sao lấp lánh điểm xuyết. Đèn hai bên đường trượt tuyết đều bật sáng, chiếu sáng mặt tuyết như ban ngày. Thỉnh thoảng, người ta vẫn có thể thấy bóng dáng học sinh lướt qua trên đường trượt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play