Từ Phóng không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào, điện thoại chĩa thẳng vào Ôn Trì Hoa, cũng không biết đã chụp được bao lâu.
“Từ Phóng, sao anh lại ở đây? Không đi theo Quan Gia Tinh à?” Ôn Trì Hoa làm như không có chuyện gì, vừa trò chuyện vừa bước lên hai bước, đột nhiên vươn tay định giật lấy điện thoại của Từ Phóng. Từ Phóng giơ tay lên tránh được, Ôn Trì Hoa lập tức toát mồ hôi lạnh, “Anh làm gì vậy, không phải anh đang chụp tôi đó chứ?”
Từ Phóng nhét điện thoại vào túi, kéo khóa lại, thong dong khoanh tay chắn trước cửa, “Tôi đang giữ bằng chứng.”
Ôn Trì Hoa ho khan hai tiếng, chột dạ vô cùng. Dù chỉ là xem hình nền điện thoại, nhưng nếu để Quan Gia Tinh biết, anh ta không xong đời sao? Nghĩ đến đây, Ôn Trì Hoa lại cảm thấy mình đúng là bị mỡ heo che mắt, tự dưng đưa một điểm yếu vào tay Từ Phóng. Anh ta học được không ít thói giả tạo từ người nhà, “Đây là hiểu lầm, tôi thấy điện thoại của Quan Gia Tinh bị rơi ra, tốt bụng giúp anh ấy cất lại thôi.”
“Nếu là thật, Quan thiếu gia biết sẽ cảm ơn anh.” Khuôn mặt điển trai của Từ Phóng không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh nhạt, đôi mắt đen láy như mực cười như không cười.
Ôn Trì Hoa còn định đe dọa Từ Phóng, “Mấy hôm trước anh mới bị Quan Gia Tinh phạt, tôi khuyên anh đừng xen vào chuyện người khác. Quan hệ giữa tôi và Quan Gia Tinh thân thiết đến mức nào, anh làm vậy chỉ khiến tình cảm của chúng tôi thêm căng thẳng, anh ấy sẽ trách anh làm chuyện bé xé ra to đó, hiểu không?”
Từ Phóng đáp: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng sao tôi lại thấy đây là lập công chuộc tội nhỉ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT