“Thiếu gia, chúng ta về thôi.” Thấy Quan Gia Tinh thờ ơ, vẫn cứ đi vào trong, Ngụy Đình đột nhiên ngồi xổm xuống, nâng giọng nói: “Thiếu gia, chân tôi đau.”
Cô ngồi xổm ở đó, dáng vẻ nhỏ nhắn, Quan Gia Tinh vài bước liền vọt đến trước mặt cô: “Đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Ánh sáng lờ mờ trên đầu bị bóng dáng anh che khuất, Ngụy Đình vừa định nói không cần phiền phức như vậy thì người cô đột nhiên lơ lửng giữa không trung. Cô hoảng hốt bám chặt lấy cổ áo Quan Gia Tinh, trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Thiếu gia, anh làm gì thế?”
Đầu mũi cô ngập tràn mùi cam quýt trên người anh, Ngụy Đình hoảng loạn không ngừng, giãy giụa muốn nhảy xuống: “Thiếu gia, anh thả tôi xuống, tôi tự đi được, thật đấy!”
“Đừng cố chấp, cô không muốn cái chân này nữa đúng không?” Tay anh giữ chặt đầu gối đang cong của cô. Quan Gia Tinh chỉ nghĩ cô cứng miệng, để cô nghe lời, thậm chí còn ôm cô nhấc bổng lên rồi lại đỡ lấy. Ngụy Đình sợ đến hồn vía lên mây, cuối cùng không còn để ý đến khoảng cách, cánh tay siết chặt lấy cổ anh: “Quan Gia Tinh!”
Cô thậm chí còn gọi thẳng tên anh, Quan Gia Tinh chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, thẳng đến khi nhét Ngụy Đình vào trong xe, khóe miệng anh vẫn còn vương vài phần nụ cười cợt nhả.
Quan Gia Tinh bật đèn trần xe, nương theo ánh sáng sờ mắt cá chân Ngụy Đình, hàng mi rậm rạp rũ xuống: “Là vừa rồi va vào đâu sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT