Ngụy Đình ngủ trưa xong, phát hiện Trần Xuân Vũ đã rời giường, đang ở sân sau làm việc cùng bà ngoại.
Ngụy Đình thay dép, cùng Trần Xuân Vũ ngồi xổm cạnh nhau nhổ cỏ. Có lẽ vì đang làm việc, Trần Xuân Vũ nói rất ít, suốt quá trình chỉ có một mình Ngụy Đình nói chuyện. Ngụy Đình vừa nghiêng đầu, định từ dưới nhìn lên để lén xem biểu cảm của cô thì đột nhiên nghe bà ngoại “Ai da” một tiếng, chỉ vào trước mặt cô: “Đình Đình, con nhổ cả rau thơm của bà rồi!”
Ngụy Đình chợt cứng người, cúi đầu nhìn lùm rau thơm vô tội trong tay, lập tức tròn mắt.
“Cháu tưởng nó là cỏ dại…” Cô luống cuống tay chân nhét rau thơm xuống đất, còn vỗ vỗ vài cái, lẩm bẩm trong miệng: “Rễ vẫn còn nguyên, trồng lại chắc là sống được…”
Bà ngoại cố ý nghiêm mặt: “Thôi thôi, lá này héo rồi, tối nay cắt vụn trộn đậu hũ đi.”
Trần Xuân Vũ bên cạnh nhìn chóp mũi Ngụy Đình dính bùn, mà cô lại không hề hay biết, không nén được bật cười.
“Cuối cùng chị cũng cười rồi!” Khóe mắt Ngụy Đình cong lên thành một đường cong dịu dàng, “Hóa ra chị vẫn còn đang cáu kỉnh khi mới ngủ dậy sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT