Là Đường Thiên Cần và Phỉ Văn Khoảnh.
Đường Thiên Cần trong bộ vest xám nhạt cắt may gọn gàng, tay xách một chiếc hộp quà giấy có hoa văn chìm, chiếc ruy băng thắt trên đó vô cùng chỉn chu. Vừa thấy Ngụy Đình, đôi mắt màu hổ phách vốn bình tĩnh của anh rõ ràng sáng lên mấy phần.
“Đã về rồi à?” Phỉ Văn Khoảnh đưa một bó hoa lan bướm còn đính sương sớm cho Ngụy Đình. Thấy Quan Gia Tinh đột nhiên lạnh mặt, khóe môi anh khẽ nhếch, ý cười thanh thoát. “Sợ hai người cãi nhau trong ngày này nên tôi đến luôn.”
Nếu là ngày thường, Ngụy Đình chỉ thấy họ đang làm ầm ĩ, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, cô lập tức mỉm cười. “Đến sớm vậy sao? Sao không gọi điện thoại cho bọn em? Đứng ngoài đó lạnh lắm đấy!”
Phỉ Văn Khoảnh nhìn về phía Quan Gia Tinh đang đứng sau lưng cô, đôi môi mỏng khẽ mím, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cười.
Ngụy Đình quay đầu lại theo ánh mắt của anh, vừa lúc thấy vẻ mặt lạnh lùng mà Quan Gia Tinh chưa kịp thu lại.
Khi cô mượn cớ lấy chiếc túi nilon từ tay Quan Gia Tinh, nhẹ nhàng chạm vào tay anh. “Thấy bạn bè anh đến, vui quá nên quên nói chuyện hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT