Ngụy Đình co rúm người lại, trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc: "Sao anh biết, việc này với em không phải là một loại khen thưởng chứ?"
Lúc cô sắp lùi lại bỏ chạy, Quan Gia Tinh một tay giữ lấy eo cô.
"Đúng thật, em khóc thảm nhất, nhưng lại..."
Một tay anh đã thong thả cởi hai cúc áo sơ mi.
Mặt Ngụy Đình không dày như anh, bị anh nói đến mức đỏ bừng.
Bị đặt lên giường, Ngụy Đình vội vàng rúc vào trong chăn.
"Em muốn đi ngủ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT