[Là muốn trách mắng riêng sao?] Ngụy Đình theo thói quen nghĩ mọi chuyện theo hướng tồi tệ nhất.
Cánh cửa khép lại, nụ cười trên gương mặt Phỉ Văn Khoảnh vẫn dịu dàng, "Không cần căng thẳng, tôi chưa yếu ớt đến mức bị cô đụng một cái là có chuyện đâu."
Anh ta dịu dàng như vậy, làm Ngụy Đình hơi ngượng ngùng mà mỉm cười.
"Cô rất sợ Quan Gia Tinh sao?"
Thấy nụ cười trên khóe môi Ngụy Đình cứng đờ, Phỉ Văn Khoảnh trông nho nhã và thẳng thắn, giọng điệu đầy quan tâm, "Xin lỗi, tôi vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô, và nhận thấy cô dường như khá phản cảm với cậu ta."
Sợ Ngụy Đình sẽ bận tâm đến tình bạn của họ mà không tâm sự với mình, từng lời của Phỉ Văn Khoảnh trong trẻo như suối, tỏ vẻ thiện lương và nhã nhặn.
"Quan Gia Tinh tuy người không xấu, nhưng được gia đình nuông chiều từ nhỏ, hành sự ngang ngược, hoàn toàn không nghĩ đến người khác, cậu ta lại có ơn cứu mạng với cô, chắc cô cũng khó xử lắm phải không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT