“Cháu bận thế này, làm sao mà gặp gỡ ai được.”
“Nếu cháu có ý, dì có thể giới thiệu cho, đều là những cô gái gia thế trong sạch, nghiêm túc và có chí tiến thủ.”
“Thôi được rồi, cháu phải đi đây, phiền dì út nói với mẹ cháu một tiếng.” Phỉ Văn Khoảnh nâng ly mỉm cười với dì, đôi mắt đen như mực còn sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Thời buổi này, chỉ có Quan gia, Đường gia và Dương gia mới có thể sánh vai với Phỉ gia, nếu nhà họ có con gái dòng chính, Phỉ Văn Khoảnh cũng sẽ không ngại liên hôn. Nhưng đáng tiếc, họ đều là đàn ông, chỉ có thể dùng hữu nghị để ràng buộc.
Dọc đường gặp người quen, Phỉ Văn Khoảnh luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân. Mãi đến khi gặp Quan Gia Tinh ở sân thượng, anh ta mới bỏ xuống vẻ mặt giả tạo.
“Không vui à?” Ai nhìn thấy khuôn mặt Quan Gia Tinh cũng sẽ không nghĩ là anh ta đang vui vẻ. Đôi mắt xanh băng không chút cảm xúc, đôi môi hơi cong vĩnh viễn thu lại, có chút kiêu ngạo.
Quan Gia Tinh không nói gì, đi đến chỗ ngồi xuống, liếc xéo anh ta một cái, “Phỉ Ôn Luân đâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play