“Đó là Trần Xuân Vũ, người làm việc cùng tôi ở vườn hồng, anh có quen cô ấy không?” Ngụy Đình muốn giúp Trần Xuân Vũ làm rõ tình hình cụ thể, nên cứ nói những lời tốt đẹp, cũng là nói thật lòng. “Thành tích của cô ấy rất giỏi, thi viết đứng thứ nhất, phỏng vấn và xét duyệt chính trị cũng qua rồi, vị trí cũng có ba, sao lại không được nhận?”
“Không có ấn tượng, tôi không thể nhớ hết mọi người làm việc ở trang viên. Nhưng vì cô ấy là bạn của cô, vậy thì đó cũng là việc của tôi, cứ giao cho tôi là được.” Hàng mi anh rũ xuống, vẻ mặt dịu dàng, trong chốc lát, Ngụy Đình còn tưởng người nói ra lời này là Đường Thiên Cần.
Trong khoảnh khắc lóe lên, Ngụy Đình cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ, “Cũng không cần làm phiền anh nữa, tôi hỏi Thiên Cần cũng như vậy thôi.”
“Đường Thiên Cần ngoài việc biết chơi piano ra, những thứ khác đều chẳng hiểu gì, anh ta giúp được gì cho cô chứ?” Quan Gia Tinh nhìn cô bằng ánh mắt đầy tính xâm lược như nhìn con mồi, “Chuyện này cứ hỏi Văn Khoảnh ca ca là được rồi, cả nhà họ đều từ pháp luật, từ chính trị mà ra.”
“Anh ấy là bạn của anh, sao anh lại nói anh ấy như vậy?” Lời này nghe thật chói tai, Ngụy Đình không kìm được nói giúp Đường Thiên Cần.
“Những gì tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao?”
Ngụy Đình tự nhận giờ đây mối quan hệ của cô với Quan Gia Tinh rất tốt, nhưng vẫn hơi khó chấp nhận cái vẻ khắc nghiệt khi nói chuyện của anh, đặc biệt là người trong miệng anh lại là Đường Thiên Cần. Cho dù họ vẫn duy trì kiểu ở chung như vậy, nhưng Đường Thiên Cần với nội tâm dịu dàng và nhạy cảm có nghe thấy sẽ không vui không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT