Từ rất lâu rồi, Trần Lễ Nghiên đã nhận rõ một sự thật — Bùi Sương là người rất ít khi bộc lộ tâm sự, và càng ít có nhu cầu chia sẻ. Không phải cô ấy không muốn nói gì cả, chỉ là đối với cô mà nói, việc tìm được một cơ hội thích hợp để mở lời quá khó khăn, nên cuối cùng chuyện gì cũng trở thành “không cần thiết phải nói nữa”.
Đôi khi Trần Lễ Nghiên cảm thấy việc trò chuyện với cô giống như một trò chơi dò mìn — chỉ khi vô tình đạp trúng đúng điểm nào đó trong lúc nói chuyện, Bùi Sương mới men theo điểm ấy kể lại chuyện từng xảy ra. Giống như vừa nãy, khi cô nhắc đến việc Lý Trường Doanh hôn một cô gái khác, Bùi Sương đã rất nhanh nói rằng người đó là cô.
Cũng khá là kịch tính — bình thường thì chẳng nói chẳng rằng, bình yên như mặt hồ, nhưng một khi đạp trúng mìn là cô ấy nổ tung, tan tành xác pháo. Hoàn toàn không đề phòng nổi, đến khi phát hiện thì đã muộn.
Trần Lễ Nghiên sững người một lúc lâu, phản ứng đầu tiên là không tin, nhưng cô cũng biết rõ Bùi Sương chưa bao giờ nói dối. Sau khi tiếp nhận sự thật này, lại bắt đầu suy nghĩ: chẳng lẽ là Lý Trường Doanh cưỡng hôn cô ấy? Chỉ vài giây sau, cô tự phản bác luôn — với tính cách của Bùi Sương, nếu cô ấy không muốn, thì dù trời có sập cũng không ai ép được.
Vậy chỉ còn hai khả năng.
Trần Lễ Nghiên gửi một tin nhắn thoại, giọng run run:
“Là hai người không kiềm chế được, hay là… cậu chủ động hôn cậu ấy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT