Không được, cô ta không muốn bị đuổi khỏi Lâm gia, cô ta phải đi cầu xin bố, nếu chuyện này truyền về Hong Kong, những cô chiêu cậu ấm trước đây không ưa cô ta, còn không biết sẽ cười nhạo cô ta thế nào nữa.
Hơn nữa, sau này sẽ không còn hai anh trai cưng chiều cô ta nữa, cô ta cũng không thể muốn mua gì được nấy như trước kia, vừa nghĩ đến việc sau này có thể phải sống cuộc sống bình dân mà trước đây cô ta từng chế giễu và khinh thường, cô ta chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho rồi.
Đều tại mẹ, tại sao lúc làm chuyện này không kín đáo hơn một chút, đã làm thì phải xử lý cho gọn gàng đừng để bố phát hiện ra chứ, bây giờ thì hay rồi, không chỉ hại mình, còn kéo theo cả cô ta xuống nước, cô ta thật sự không muốn rời khỏi Lâm gia!
Không biết lấy đâu ra dũng khí, Lâm Bảo Châu vội vàng chạy xuống cầu thang, vừa chạy đến trước mặt Lâm Hoài Viễn liền “bịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi:
“Bố! Bố không cần Bảo Châu nữa sao? Mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ, bố muốn trách thì trách Bảo Châu đi, chỉ cần bố mẹ không ly hôn, Bảo Châu nguyện ý rời khỏi đây, nhưng mẹ thật sự rất yêu bố, bố đừng bỏ mẹ!”
“Bảo Châu! Con gái của ta!”
Màn kịch lấy lui làm tiến này của Lâm Bảo Châu rất hay, nhưng cũng chỉ cảm động được mỗi Lý Nhàn Nguyệt mà thôi. Lâm Hoài Viễn không đến nỗi ngu ngốc không nhìn ra được diễn xuất vụng về của một đứa trẻ, cũng có thể là vì bây giờ đã tỉnh táo nên nhìn rõ hơn. Lý Nhàn Nguyệt cảm động ôm chầm lấy Lâm Bảo Châu, khóc nức nở:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play