Nhìn xung quanh không có ai, cô lại lấy mấy viên kẹo trái cây đưa cho Cẩu Đản: “Cẩu Đản, em có muốn sau này có rất nhiều kẹo ăn không?”
Cẩu Đản: !!!
“Muốn, đương nhiên muốn rồi ạ, nhưng em không thể nhận kẹo của chị miễn phí được.”
“Vậy thế này có được không, Cẩu Đản, sau này em làm tai mắt cho chị, kể chuyện hay trong đội sản xuất cho chị nghe, mỗi lần hai viên kẹo trái cây, em thấy thế nào? Coi như đây là chị trả công trước cho em, sau đó, đây là bí mật nhỏ của chúng ta, chúng ta không nói cho người khác biết nhé?”
Chuyện này có gì khó đâu! Hóa ra chị Tô cũng thích nghe mấy chuyện này, vậy sau này mình sẽ đi loanh quanh trong đội nhiều hơn, nghe ngóng thêm nhiều chuyện thú vị rồi kể cho chị Tô nghe. Nghĩ đến đây, Cẩu Đản vỗ ngực "bốp bốp" nói: “Chị Tô yên tâm, em đảm bảo không nói cho người khác, ngay cả cha mẹ em em cũng không nói.”
“Được, quyết định vậy nhé, ngoéo tay nào.”
Ngoéo tay xong, cô xoa đầu Cẩu Đản: “Được rồi, đi chơi đi.”
“Vâng!”
Sau khi Cẩu Đản chạy xa, Tô Lê mới đi về phía văn phòng đội sản xuất. Đến văn phòng đội, vừa bước vào phòng, Tô Lê đã nhìn thấy tất cả cán bộ đội sản xuất đều đang ngồi nghiêm nghị nhìn cô, cô giật mình, chỉ thấy Đinh Kiến Thiết "phắt" một cái đứng bật dậy, sải bước đi về phía cô.
Dừng lại trước mặt cô, ông vỗ vai cô: "Thanh niên tri thức Tô, cô đã lập công lớn cho đội sản xuất rồi đấy!" Mấy người còn lại cũng đồng loạt đứng dậy vỗ tay "bốp bốp". Chờ tiếng vỗ tay ngừng lại, ông ấy mới nói tiếp: “Hôm nay công văn của huyện đã gửi xuống, nói rằng hai ngày trước cô đã hỗ trợ công an bắt được bọn buôn người ở huyện, cứu được những đứa trẻ bị bắt cóc ở huyện mình, lập được công lớn! Huyện quyết định sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương cho cô, đồng thời trao tặng cô danh hiệu cá nhân tiên tiến, còn thưởng một trăm tệ! Nhờ công lao của cô mà năm nay đội sản xuất chúng ta chắc chắn sẽ đạt danh hiệu đội tiên tiến, cô chính là ân nhân của đội chúng tôi! Đội quyết định sẽ thưởng thêm cho cô mười tệ. Ngày mai, đội sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương cho cô, cô chuẩn bị tinh thần ngày mai lên phát biểu nhé.”
Nhìn những người cán bộ đội sản xuất đang nhìn mình với ánh mắt "hiền từ", da đầu Tô Lê bỗng nhiên tê rần: “Đại đội trưởng, có thể không phát biểu được không?”
“Không được! Ngày mai lãnh đạo huyện sẽ đến, cả chủ tịch huyện cũng đến, cô không thể để tôi mất mặt được, nhất định phải phát biểu!”
“... Vâng, vậy tôi về chuẩn bị.”
“Được rồi, chuẩn bị cho tốt nhé, ngày mai đừng có làm tôi thất vọng đấy.”
Tô Lê gượng gạo gật đầu, dưới ánh mắt "hiền từ" của đội trưởng và những người khác, cô bước ra khỏi văn phòng đội sản xuất.
Chiều ngày hôm sau, loa phát thanh của đội vang lên:
“Mời bà con trong đội tập trung tại cổng thôn.”
“Mời bà con trong đội tập trung tại cổng thôn.”
“Mời bà con trong đội tập trung tại cổng thôn.”
Thông báo được phát đi phát lại ba lần, những người đang làm việc trên ruộng cũng ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy? Không cho làm việc nữa à?" Vừa dứt lời, Trịnh Hồng Hà đã cầm loa đi tới hô: "Chiều nay nghỉ sớm, tập trung ở cổng thôn họp, vẫn tính công lao động nhé!" Đột nhiên lại họp là thế nào? Mọi người trong thôn mang theo đầy bụng nghi hoặc đi về phía cổng thôn. Chẳng mấy chốc, cổng thôn đã chật kín người.
“Ôi, cái gì kia? To thế!”
“Chưa thấy bao giờ à? Cái này người thành phố gọi là, à, ô tô.”
“Sao bà biết?”
“Con trai tôi nhìn thấy một lần ở trên thị trấn, về nhà kể cho tôi nghe.”
“To như vậy, chắc phải bán được mấy trăm tệ nhỉ?”
“Bà đùa gì vậy, riêng cái này đã phải hơn vạn tệ rồi!”
“Cái gì? Hơn vạn? Trời đất ơi, vậy là bao nhiêu tiền vậy?”