Lâm Xuân Thảo tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô ta vừa định đưa tay xoa đầu thì phát hiện hai tay mình bị hai sợi xích sắt khóa chặt, không thể cử động được.
Lúc này cô ta mới hoảng sợ nhận ra mình đang ở trong một căn phòng tối tăm, thấp lè tè, còn mình thì nằm trên một đống cỏ khô ẩm mốc, bốc lên mùi khó chịu.
Giãy giụa một hồi không được, cô ta sợ hãi hét lớn: “Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với! Cứu với!”
“Ồn ào cái gì! Còn không yên thì tôi đánh chết cô đấy!”
Cánh cửa "Ầm!" một tiếng bị đẩy ra. Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Lâm Xuân Thảo gần như không thể mở mắt, nước mắt cứ thế trào ra.
Sau khi dần dần thích nghi được với ánh sáng, Lâm Xuân Thảo mới nhìn rõ người đứng ở cửa. Đó là một người đàn ông dáng người thấp bé, thậm chí còn thấp hơn Lâm Xuân Thảo cả một cái đầu. Gã đi khập khiễng, trông giống như người lùn vậy.
Nhìn vào khuôn mặt của gã, Lâm Xuân Thảo không khỏi hét lên kinh hãi. Đó là một khuôn mặt như thế nào cơ chứ? Gần như toàn bộ khuôn mặt bị một vết bớt đen che kín, phần da không có bớt cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play