"A a a a a!" Cùng với tiếng hét thảm thiết, cánh tay Tần Tam Cẩu buông thõng xuống, sau đó nắm đấm của Tô Lê không chút lưu tình giáng xuống mặt gã ta. Sau một hồi đấm đá, mặt Tần Tam Cẩu sưng vù, hàm răng rụng gần hết, máu me be bét.
Tô Lê ném Tần Tam Cẩu xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám người đang sợ hãi trước mặt: “Nhìn giống hệt một con chó chết, lúc nãy cướp lương thực, đánh người già sao không thấy hèn nhát như bây giờ? Bắt nạt người yếu đuối hả? Đúng là lũ khốn nạn, đánh các người còn làm bẩn tay tôi, bây giờ để các người thử xem gậy sắt của tôi lợi hại như thế nào.”
Nói xong, cô đã xông đến trước mặt, giơ cao cây gậy sắt nện xuống, cô ra tay không chút nương tình, đánh cho đám người kia phải bỏ chạy tán loạn, kêu cha gọi mẹ.
Những người đứng xem xung quanh đều kinh hãi, Trịnh Quế Phương quay sang hỏi Lưu Thúy Phân: “Chúng ta đến đây làm gì thế nhỉ?”
Lưu Thúy Phân đang xem đến say sưa, mắt không rời khỏi trận đánh: “Tôi cũng không biết nữa, hình như là đến đánh nhau thì phải, này, bà tránh ra cho tôi xem với.”
Tô Lê đánh cho hả giận mới thôi, lúc này trên mặt đất đã nằm la liệt một đám người, cô ra tay rất có kỹ thuật, đánh vào những chỗ hiểm, vừa khiến chúng đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng khi kiểm tra lại không thể phát hiện ra vết thương nghiêm trọng. Cô chống gậy sắt xuống đất, lạnh lùng nói:
"Biến cho khuất mắt tôi, đại đội Bạch Ngưu các người mà còn dám đến gây sự lần nữa, tôi sẽ sang tận nhà các người san bằng nhà các người thành bình địa, nói được làm được. Tôi đếm đến ba, lập tức biến mất, nếu không đừng trách tôi đánh tiếp, một! Hai!" Chưa kịp đếm đến ba, đám người kia đã cố gắng bò dậy, dìu Tần Tam Cẩu bỏ chạy, tất nhiên cũng không quên tên bị Tô Lê đá bay lúc nãy.
Trình Hân Hân và Lý Tiểu Điệp không yên lòng, sau khi Tô Lê và các thím đi liền lặng lẽ đi theo, lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Lê đánh người. Cả hai cảm thấy có thể không cần lo lắng, Tô Lê có thể đánh hết đám người kia, lúc này đã đi theo mấy thím đỡ ông cụ Ngô dậy, để Trình Hân Hân xử lý vết thương cho ông cụ.
Cũng may tuy nhìn vết thương có vẻ đáng sợ nhưng không bị thương nặng. Mắt thấy tinh thần ông cụ Ngô khôi phục lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ông cụ Ngô cả đời không cưới vợ sinh con, một mình sống qua ngày, thu nhập dựa vào mỗi ngày đưa mọi người trong đội đến thị trấn. Người trong đội đều rất quan tâm ông ấy, nhà này cho mấy chiếc bánh, nhà kia hấp mấy con cá, đều sẽ đưa cho ông ấy một ít.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT