Lăn lộn một hồi, cuối cùng Tang Niệm cũng có thể yên ổn ngủ.
Cô ôm lấy gối của mình, nghiêng người sang một bên mép giường, rồi lại kéo cái gối bên kia dịch ra đầu bên kia, tạo thành một khoảng cách rộng rãi ở giữa giường.
Amos ngồi xếp bằng, đôi mắt màu trà nghiêm túc nhìn thiếu nữ đang tất bật xoay tới xoay lui. Trong mắt cậu là ánh sáng dịu dàng, giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói lạnh tanh của Tang Niệm đã phá tan hết thảy khung cảnh lãng mạn ấy.
Cô dùng cánh tay vạch một đường ranh giới vô hình giữa giường, rất giống cái kiểu vạch ranh giới Sở - Hán mà hồi học cấp ba hay vẽ trên bàn khi phải ngồi chung với con trai.
“Điện hạ, buổi tối ngủ không được vượt qua đường này đâu đấy.”
“Tại sao chứ?”
Khuôn mặt Amos lập tức sầm lại, trông cậu vô cùng khó hiểu và còn có chút ấm ức.
“Bởi vì nếu muốn ngủ lại phòng này qua đêm, thì phải tuân thủ quy tắc.”
“Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tang Niệm cắn môi, không muốn phí lời giải thích thêm. Cô dứt khoát vươn tay tắt đèn phòng, rồi nhanh chóng nằm xuống, trùm chăn kín người.
Tim cô đập thình thịch, hai tay nắm chặt chăn. Lúc này cô thật sự rất căng thẳng, chỉ sợ đối phương lại không chịu yên thân.
Nhưng không ngờ, bên cạnh lại truyền đến động tác rất ngoan ngoãn. Alpha nằm xuống ngay mép bên kia, đúng ở giới hạn mà cô vừa vạch ra.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tang Niệm ngủ chung giường với một nam sinh. Tâm trạng cô rối loạn, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.
Thế là cô xoay người quay lưng lại với cậu, cảm thấy không nhìn thấy thì sẽ đỡ ngại hơn chút.
Amos thấy vậy, lặng lẽ dịch gối đầu của mình lại gần đường ranh giới, nằm nghiêng, mặt hướng về phía lưng cô.
“Tang Niệm, ngủ ngon.”
Giọng nói của Alpha nhẹ nhàng, dịu dàng như lông chim lướt qua má.
Tang Niệm nhắm mắt thật chặt, không trả lời bất cứ điều gì.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người. Hơi thở đều đặn của Alpha thi thoảng lại lướt nhẹ qua sau gáy cô, mang theo mùi hương hoa hồng quen thuộc ngọt ngào, thanh mát và có phần mê hoặc. Cơ thể cô dần thả lỏng, và rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, Amos cứ luôn muốn ôm cô ngủ, cứ bám sát lấy cô, cánh tay vòng qua eo cô còn không an phận mà làm mấy chuyện kỳ quái.
“Điện hạ, không được ——”
Tang Niệm bất ngờ choàng tỉnh, phát hiện ra tư thế ngủ của mình không biết đã xoay từ lúc nào, giờ lại đang quay mặt về phía Amos.
Mà Amos thì đã tỉnh từ sớm, chống đầu nhìn cô chằm chằm, gương mặt đẹp đến yêu dị, tràn ngập say mê.
Trời đã sáng.
Nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ, Tang Niệm xấu hổ đến mức lập tức lăn khỏi giường, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Amos điện hạ, chào buổi sáng.”
Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng.
“Tang Niệm mơ thấy tôi sao?”
Lam phát thiếu niên ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt màu trà lập lòe ánh sáng hưng phấn.
“Không… không có mơ thấy.”
Tang Niệm lí nhí nói, rồi vội quay mặt đi.
Vào toilet sửa soạn, Tang Niệm cứ thấy mình như đang mang theo cả mùi hương hoa hồng trên người, rõ ràng, ngọt ngào. Cô không biết rốt cuộc tối qua Amos đã phát tán bao nhiêu tin tức tố.
Ở cùng một phòng với cậu suốt cả đêm, Tang Niệm cảm thấy mình sắp “bị dính” rồi.
May mà ở Liệu Dũ Viện, những người khác đều là beta nên không ai ngửi được tin tức tố. Nghĩ vậy, cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau khi chỉnh đốn xong, hai người trả phòng, chuẩn bị quay về Liệu Dũ Viện.
Tang Niệm hơi có chút buồn rầu đứng bên lề đường, nghi ngờ không biết liệu ở cái nơi hẻo lánh thế này có đón được xe không.
Phía sau, lam phát thiếu niên thong thả bước ra khỏi khách sạn, tay còn ôm theo một ít đồ ăn, tất cả đều nhét hết vào lòng Tang Niệm.
Cô cúi đầu nhìn: có sữa dâu, bánh mì vị dừa, và một quả táo đỏ mọng.
“Điện hạ, mấy thứ này ở đâu ra vậy?”
Chung quanh đây ngoài một nhà trọ tồi tàn thì chỉ có thể dùng từ ‘hoang vu’ để miêu tả.
“Chỗ này có bán phần ăn sẵn, nhưng chỉ còn từng đó thôi. Chờ Tang Niệm ăn xong, chúng ta hãy xuất phát.”
Amos nói xong, đôi mắt màu trà khẽ chuyển động, môi đỏ mọng tự nhiên như hoa anh túc.
Nhân ngư, lúc nào cũng toả ra sức quyến rũ chết người.
Tang Niệm không hiểu rõ ý tứ trong lời cậu lắm, nhưng vẫn chủ động bẻ đôi cái bánh mì trong tay: “Điện hạ ăn cùng đi. Mình vừa ăn vừa chờ xe cũng được mà.”
“Chúng tôi, nhân ngư tộc, có đồ ăn riêng. Sau khi rời khỏi thủy cầu, thường sẽ dùng chất dinh dưỡng dạng tề thay thế.”
Cậu nói xong, lại mỉm cười lặp lại: “Chờ Tang Niệm ăn xong, chúng ta hãy đi.”
Sau khi uống sữa và ăn bánh mì, Tang Niệm thật sự không ăn thêm nổi nữa. Còn lại quả táo, cô đành bỏ vào túi, vừa nói:
“Quả này để tôi đem về Liệu Dũ Viện rồi ăn sau cũng được.”
“Nhưng mà, nhìn dáng vẻ nơi này, chắc khó bắt được xe thật đấy.”
Rõ ràng bà chủ nhà trọ nói mỗi ngày đều có xe chạy qua đây mà.
“Tang Niệm, lại đây một chút.”
Amos đứng bên cạnh đột nhiên vẫy tay gọi cô.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?”
Cô ngoan ngoãn bước lại gần.
Còn chưa kịp phản ứng gì, nhân ngư đã vòng tay ôm lấy eo cô, đầu cúi xuống sát tai, thì thầm bằng giọng trầm ấm và đầy dụ hoặc:
“Tang Niệm, ôm chặt tôi nhé.”
“A…?!”
Chỉ trong nháy mắt, khi Tang Niệm cảm nhận được hai chân mình đã chạm đất trở lại, cô chậm rãi mở mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn của Liệu Dũ Viện trước mặt.
Bọn họ… đã về rồi sao?
Vậy nghĩa là, điện hạ Amos còn có cả năng lực dịch chuyển tức thời?
Vậy tại sao tối qua lại còn cố ý nghỉ lại ở khách sạn ven đường?!
Một trăm đồng tinh tệ của cô coi như đổ sông đổ biển rồi QAQ
Amos điện hạ đúng là một nhân ngư có tâm cơ!
Thiếu nữ kinh ngạc đến mức miệng không khép lại được, vẻ mặt choáng váng như vừa bị sét đánh ngang tai. Đúng lúc ấy, nhân ngư điện hạ như rất đắc ý vì đã phô bày một màn năng lực siêu phàm, ghé sát vào tai cô thì thầm:
“Chúng tôi nhân ngư tộc còn có nhiều khả năng vượt xa loài người. Tang Niệm có thấy tim đập nhanh hơn một chút không?”
Tang Niệm không nhịn được mà trợn trắng mắt trong lòng. Có lẽ do đã chung đụng một thời gian nên cô biết đối phương sẽ không làm hại mình, bởi vậy cũng gan dạ hơn trước một chút.
“Điện hạ nợ tôi một trăm đồng.”
Nói xong, thiếu nữ tức giận đến mức mặt căng phồng, nhanh chóng rảo bước về phía cổng chính của Liệu Dũ Viện.
“Tang Niệm, chờ anh với đã!”
Hắc Cách Lí Sâm nơi này kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, người ra vào đều phải đăng ký rõ ràng. Sau khi quét võng mạc xác nhận thân phận cả hai, cổng lớn mới chịu mở ra.
Từ cổng đến toà nhà chính còn một đoạn đường, nhân ngư đuổi theo bước chân cô, bên tai không ngừng lải nhải, trông cứ như đứa trẻ mầm non quyến luyến mẹ lúc tiễn vào lớp.
“Về rồi, Tang Niệm sẽ đến thăm anh mỗi ngày chứ?”
“Chuyện đó còn tùy vào phân công công việc của tôi ở Liệu Dũ Viện, không phải tôi muốn là được, điện hạ à.”
“Vậy anh trực tiếp xin viện trưởng, để mỗi ngày Tang Niệm đều phải qua phòng bệnh của anh một chuyến.”
“Điện hạ mà làm vậy thì công việc của tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Hay thế này đi, nếu có thời gian rảnh, tôi sẽ ghé thăm ngài, được chứ?”
“Tang Niệm vẫn là tốt nhất!”
Nhân ngư không kìm lòng được mà tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo cô, đang định hôn lên trán thì chợt nhớ lại cảnh ở phi trường hôm trước. Hàng mày khẽ cau lại, cuối cùng anh chỉ in nhẹ một nụ hôn lên má cô.
Tang Niệm còn chưa kịp nổi cáu thì bóng dáng màu lam ấy đã biến mất như cơn gió.
“…”
Đúng lúc này, ở đại sảnh tầng một, An Cách đang đứng tựa cửa, hình như thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới. Cô ta nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện đúng thật là Tang Niệm thì không nhịn được hét lên, lao đến như tên bắn.
“Tang Niệm! Đúng là cậu thật rồi! Cậu còn sống!”
An Cách nhào tới ôm chặt lấy cô như sợ sẽ mất đi lần nữa.
Được người nhớ mong thật sự khiến lòng Tang Niệm ấm áp. Có lẽ đây chính là lý do vì sao cô đã từ chối điều kiện hấp dẫn của điện hạ Ethan để quay về Liệu Dũ Viện này.
“Hôm đó cậu bị xe của Tổ Điều Tra chở đi làm tớ sợ muốn chết! May mà có hai vị điện hạ truy theo, cậu đúng là may mắn thật.”
Nói xong, An Cách buông cô ra, Tang Niệm cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
“Ủa mà lúc nãy hình như tớ thấy có mái tóc màu lam… không đúng, đó chẳng phải là điện hạ Amos sao? Hình như anh ta vừa hôn cậu?”
An Cách nghi hoặc nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng của Tang Niệm.
“Không có, chắc cậu nhìn nhầm rồi.”
Tang Niệm chối bay, vội kéo tay An Cách bước nhanh vào trong.
“Tớ đã nghỉ mấy ngày rồi, phải nhanh chóng trở lại làm việc thôi.”
“Không cần lo đâu,” An Cách nói, “Thầy Tư Dã bảo mấy ngày này cậu vẫn được tính lương đấy!”
Tang Niệm lập tức khựng bước. “Thầy Tư Dã thực sự nói thế sao?”
An Cách gật đầu chắc nịch. “Cậu bị Tổ Điều Tra bắt đi là chuyện bất đắc dĩ, cả viện ai cũng biết. Họ thông cảm mà.”
Nghe vậy, Tang Niệm như trút được gánh nặng trong lòng, có cảm giác như món tiền lương tưởng mất rồi lại được tìm về khiến cô vui sướng khôn tả.
Đúng lúc đó, chiếc vòng công việc trên tay An Cách bỗng nhận được một thông báo mới. Cô liếc qua rồi quay sang nhìn về hướng văn phòng thầy Tư Dã.
“Tang Niệm, cậu mau đi thay đồng phục mới đi, rồi đến văn phòng thầy Tư Dã gặp thầy ấy nhé.”
“Được, tớ biết rồi.”
Sau khi vội vàng chào tạm biệt, Tang Niệm rảo bước về phía phòng thay đồ tầng một nằm ngay cạnh dược phòng, rất dễ tìm.
Cô mở ngăn tủ, lấy ra một bộ đồng phục mới tinh, sau đó đi vào một gian thay đồ riêng để thay.
Chỉ chốc lát sau, hai y sĩ khác bước vào nghe giọng thì một trong số đó là Mary.
“Mary, cậu có nghe chưa, cô gái mới tới tên Tang Niệm hôm nay đã quay lại rồi đấy. Mọi người đều đồn cô ấy sẽ được điện hạ Ethan đưa về Đế quốc làm vương phi cơ mà.”
Mary cười lạnh, cúi đầu cọ sạch vết bẩn trên đồng phục. “Vương phi của Đế quốc đâu thể tùy tiện mà làm được. Dù có chọn Beta đi chăng nữa, thì cũng phải là con cháu quý tộc. Theo tôi biết, cô gái tên Tang Niệm kia chỉ là dân du cư được Sở Thu Dụng chọn ra thôi.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi, hoàn toàn không biết trong gian thay đồ bên cạnh vẫn còn một người đang yên lặng lắng nghe tất cả.
Tang Niệm thay xong bộ công tác, bước ra trước gương, chăm chú nhìn chính mình, trong lòng dâng lên một cảm giác nghịch lý đến đỉnh điểm.
Xuất thân dân du cư là như thế nào?
Cô càng muốn làm thật tốt, học thật tốt, từng chút từng chút thay đổi vị trí thấp kém của mình trong thế giới này.
Tư Dã tiên sinh đã nói rồi, có kỳ thi khảo thí dành riêng cho beta Liệu Dũ Sư, chỉ cần vượt qua từng bước, sẽ có cơ hội thăng tiến và thay đổi hoàn cảnh hiện tại.
Thế giới này với nhóm beta thật sự rất khắc nghiệt, nhưng may mắn là vẫn có con đường bay lên.
Bước vào văn phòng, Tang Niệm hít sâu rồi giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Tiếng nam mát lạnh, rõ ràng, từng chữ như lời thoại trong một bộ phim hay vang lên từ bên trong phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, cung kính chào:
“Tư Dã tiên sinh.”
Nhìn ánh mắt đối phương hạ xuống ý bảo, Tang Niệm thuận thế ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, dáng ngồi nghiêm chỉnh.
“Đầu tiên, chào mừng cô trở lại, Tang Niệm Liệu Dũ Sư.”
Nam nhân đưa hai tay giao chéo trước mặt, mái tóc đen óng trải xuống, ánh mắt nâu sâu thẳm nỗ lực kìm nén cảm xúc vui mừng.
Anh trông bình thường, không khác gì một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, đeo kính gọng vàng, diện bộ đồ trắng toát lên khí chất trang nhã.
“Xin lỗi vì sự việc của tôi đã gây phiền toái cho Liệu Dũ Viện.”
Tang Niệm chủ động gật đầu xin lỗi.
Dù không phải lỗi của cô, nhưng hai vị điện hạ rời Liệu Dũ Viện cũng vì chuyện của cô.
“Tang Niệm Liệu Dũ Sư không cần tự trách, việc này điều tra tổ đã gửi thư xin lỗi đến Liệu Dũ Viện, làm rõ cô trong sạch, đồng thời chi trả một khoản bồi thường.”
Tư Dã nói, nhưng anh biết rõ đó chỉ là một lời xin lỗi hình thức, nhằm giữ thể diện cho các điện hạ.
“Bồi thường?”
Vừa nghe thấy có tiền, đôi mắt cô không khỏi sáng lên, ý thức được phản ứng của mình có phần quá rõ, cô lại cố ý cúi thấp đầu.
Anh nhìn quanh phòng, hỏi:
“Chính xác rồi, tiền đã được chuyển vào tài khoản của cô, muốn kiểm tra xem sao?”
Lời cuối như nhìn thấu tâm tư nhỏ bé trước mắt.
Tang Niệm e ngại lắc đầu, vẫn giữ vẻ rụt rè:
“Tôi sẽ xem sau.”
“Còn có một việc nữa.”
Tư Dã lộ vẻ buồn bã, rút từ ngăn kéo một bộ công tác vòng tay mới, đặt trước mặt cô.
“Rất xin lỗi.”
Nói xong, Tang Niệm nhanh chóng lấy vòng tay và đeo lên cổ tay.
Chiếc vòng tay mới chỉ cần quét nhẹ mắt đọc là sẽ tự động kết nối hệ thống.
Anh mỉm cười:
“Cô không cần cảm thấy xin lỗi, vòng tay ở Liệu Dũ Viện là vật phẩm quan trọng nhất.”
“Chỉ là… có thể đi công tác ngoài được rồi.”
Cô vừa rời ghế, không kiềm được quay người hỏi nhỏ:
“Tư Dã tiên sinh, tôi muốn hỏi, bộ vòng tay này giá bao nhiêu…”
Cô còn chưa biết liệu lương tháng có đủ chi trả hay không.
Nhìn câu hỏi của cô, ánh mắt anh nhếch khóe cười thêm phần thân thiện.
Anh ngước nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Chi phí vòng tay do tài chính Liệu Dũ Viện chi trả, Tang Niệm Liệu Dũ Sư không cần lo.”
Bị nhìn thấu tâm tư, cô lúng túng xoay xoay ngón tay, mặt hơi nóng lên, rồi vội vàng cúi đầu lễ phép:
“Tôi đi làm đây.”
Cô vội thoát khỏi văn phòng Tư Dã, ra xa một chút mới không kìm được mở điện thoại kiểm tra tài khoản.
Màn hình hiện lên +1000.
Điều tra tổ hơi keo kiệt, nhưng so ra cũng tốt, Tang Niệm nghĩ vậy.
Ngay sau đó, tin công tác mới hiện ra.
Cô không thể không quay lại, hướng dược phòng bước nhanh.
Sau hai ngày xa Liệu Dũ Viện, hôm nay trở lại vẫn có chút buồn bã.
Nơi đây dù có ồn ào, khó chịu, vẫn cho người ta cảm giác chắc chắn rằng lao động sẽ được trả công xứng đáng.
Lấy xong thuốc, cô bưng khay kim loại, đi thang máy lên lầu.
Nghĩ đến vị công tử bệnh cuồng loạn, đứng trước cửa phòng, lòng bàn tay cô bất giác ra mồ hôi.
Cô đưa tay gõ cửa:
“Hall thiếu gia, tôi là Tang Niệm Liệu Dũ Sư, đến đưa thuốc, xin vào.”
Phòng không ai đáp lại, cô gõ lại lần nữa, giọng lớn hơn:
“Hall thiếu gia, tôi là Tang Niệm Liệu Dũ Sư, đến đưa thuốc, xin cho vào.”
Mắt chớp một cái, cửa mở ra từ bên trong, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô.
Thân hình cao to khiến cô phải ngửa đầu nhìn lại.
Đầu anh tóc đỏ, hơi rối như vừa từ giường bò dậy, đôi mắt lười biếng ngó cô, nét mặt rõ sự không vui vì bị đánh thức.
“Hall thiếu gia, hôm nay anh phải tiêm thuốc điều trị đúng lịch.”
Cô mỉm cười nhẹ, nét mặt vẫn giữ sự chuyên nghiệp, không chút cảm xúc.
Tiểu thiếu gia tóc đỏ bất mãn bế cô lên, giọng oán trách:
“Mấy ngày nay cô đi đâu lêu lổng thế?”
Đôi mắt cô lóe lên sắc xanh lạnh, nhìn anh với vẻ như biết chuyện hai ngày qua không có cô ở Liệu Dũ Viện hoàn toàn yên ổn.
“Tôi…”
Cô định giải thích.
Hall chợt nghi hoặc nheo mắt, cúi đầu hít ngửi quanh người cô, gương mặt tuấn tú lập tức biến sắc thành đen tối.
“Cô, thối…”