Nhìn khoảng cách giữa họ và phi hành cảng dần được rút ngắn, Tư Dã cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹt, khó thở đến mức nghẹn ngào.
Anh chỉ có thể âm thầm cầu nguyện nhất định phải đuổi kịp.
Khi xe bọn họ vừa đến cổng ngoài phi hành cảng, Ethan lập tức nhận ra một chiếc phi thuyền bạc vừa mới cất cánh, in rõ biểu tượng của tổ điều tra.
“Vẫn là chậm một bước.”
Chưa kịp dừng lại, vị vương trữ Alpha lập tức thu hồi xe, không chút do dự nhấc chân đi thẳng vào khu vực chuyên dụng trong phi hành cảng. Tư Dã chần chừ một chút, nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Khu đỗ của phi thuyền tư nhân tại phi hành cảng đều là khu vực riêng biệt, được chuyên gia phụ trách bảo trì và trông coi. Đó cũng là một loại chi phí xa xỉ.
Khi người phụ trách bảo dưỡng chiếc phi thuyền tư nhân đắt đỏ này nhìn thấy người vừa đến, không khỏi kinh ngạc, lập tức cúi mình hành lễ:
“Điện hạ.”
Ethan tiến lên thao tác thuần thục trên thiết bị đầu cuối, từ xa mở cửa khoang phi thuyền. Anh đang chuẩn bị bước lên bậc thang thì bất ngờ quay đầu lại, phát hiện Tư Dã vẫn còn đứng yên phía dưới, không nhúc nhích.
“Tư Dã tiên sinh?”
Thiếu niên tóc bạc cụp mắt, giọng nói mang theo chút nghi hoặc.
Tư Dã vừa nhận được một cảnh báo từ vòng tay đầu cuối. Là một Liệu Dũ Sư cấp cao của đế quốc hiện đang công tác tại Liệu Dũ Viện ở Hắc Cách Lí Sâm, anh không được phép rời khỏi tinh cầu nếu chưa có sự phê chuẩn từ cấp cao nhất của tổng bộ.
Thực tế, việc anh vội vàng rời khỏi Liệu Dũ Viện lúc nãy cũng đã là trái quy định. Mỗi một Liệu Dũ Sư cấp cao đều tương đương với cây trụ chống của viện nghiên cứu, sự hiện diện của họ vô cùng quan trọng.
Tóc mái đen rối nhẹ vì gió, nam nhân nở nụ cười chua xót, khẽ ngẩng đầu nhìn vị vương trữ Alpha đang đứng trên bậc thang dẫn vào phi thuyền:
“Tôi không thể rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm, điện hạ. Phần còn lại, đành làm phiền ngài.”
Anh rất muốn tự tay đưa cô trở về Liệu Dũ Viện, nhưng tình huống hiện tại đúng là bất lực.
Nhìn theo phi thuyền do Ethan điều khiển nhanh chóng rời khỏi mặt đất, Tư Dã đứng lặng trên bãi cỏ ngoài phi hành cảng, đôi lông mày tuấn tú không giấu được vẻ trầm ngâm u sầu.
Anh siết nhẹ ngón tay, lòng rối như tơ vò.
Ngay sau đó, vòng tay đầu cuối của anh lại hiện lên một tin nhắn mới đến từ viện trưởng Vưu Lị Tư.
[Vưu Lị Tư]: Tư Dã tiên sinh, tình hình bên đó thế nào rồi? Ngài cần mau chóng quay về Liệu Dũ Viện. Thượng tướng lại phát bệnh, tình trạng không ổn, chúng tôi không ai có thể khống chế được.
Lông mày Tư Dã nhíu chặt, nhanh chóng trả lời:
[Tư Dã]: Tôi lập tức quay về. Trong lúc này phiền Ryan Liệu Dũ Sư khu A hỗ trợ kiểm soát tình hình.
Việc điều động tạm thời Liệu Dũ Sư cấp cao giữa các khu là hợp lý, nhưng cũng không phải chuyện thường thấy.
Trước khi rời đi, Tư Dã ngẩng đầu nhìn lên không trung một lần cuối. Mặt trời đã ngả về tây, bầu trời Hắc Cách Lí Sâm hiếm khi lộ ra những áng mây ráng đẹp đẽ đến thế. Nhưng lúc này, anh không còn lòng dạ nào để ngắm nhìn.
Ngay sau đó, anh xoay người rời khỏi phi hành cảng.
Trên đường quay về, Tư Dã gửi một tin nhắn cho Ethan:
[Tư Dã]: Điện hạ, tôi phải trở lại Liệu Dũ Viện vì có việc gấp. Tôi sẽ cho người điều xe đến phi hành cảng để tiếp ứng. Nếu thuận lợi đưa được Tang Niệm Liệu Dũ Sư trở về, xin làm phiền ngài.
Kỳ thực tin nhắn này có thể gửi hoặc không cũng được, không hẳn là cần thiết. Nhưng anh vẫn gửi đi giống như một lời nhắc khéo.
Tang Niệm là người của Liệu Dũ Viện, cô phải trở về. Nếu vương trữ điện hạ muốn đưa người đi, không ai có thể ngăn cản. Đương nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán cá nhân của anh.
Giả thiết rằng Ethan điện hạ sẽ đưa cô rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm. Có lẽ cũng là trực giác của một người đàn ông.
Dù sao đi nữa, anh vẫn lựa chọn làm vậy.
Tầng hai của Liệu Dũ Viện.
Nhân ngư đang trong trạng thái uể oải, tựa lưng vào thành bể bơi, không còn tinh thần. Ở góc phòng khách có một Alpha Liệu Dũ Sư đang túc trực 24 giờ để hỗ trợ trong giai đoạn nhạy cảm.
Liệu Dũ Sư này tay cầm tạp chí, giết thời gian bằng cách đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bể bơi để chắc chắn tình trạng của vị Alpha đang trong kỳ nhạy cảm vẫn ổn định.
Amos khẽ nâng mí mắt, ánh mắt trà nhạt vô tình chạm phải bóng dáng của Liệu Dũ Sư kia. Sau đó nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, lòng đầy bất mãn.
Tư Dã vì sao không để Tang Niệm đến đây?
Ngay lúc đó, nhân ngư trong nước đột nhiên run lên, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Nửa người trên vốn đang nằm bò bất động nay bất chợt ngồi dậy, như thể vừa cảm nhận được điều gì đó.
Vì đã ký kết khế ước bạn lữ, nhân ngư thường có thể cảm nhận khoảng cách giữa mình và bạn đời. Một khi vượt ra khỏi phạm vi nhất định, lập tức sẽ phát giác.
“Các người mang Tang Niệm đi đâu rồi?”
Amos chống hai tay lên thành bể bơi, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ yêu dị giờ phút này lại hiện rõ một tia dữ tợn không cách nào che giấu.
Liệu Dũ Sư bị dọa đến sững sờ, vội vàng đứng bật dậy từ ghế, đặt quyển tạp chí trên tay xuống, hoang mang hỏi: “Điện hạ, ý ngài là gì? Tôi thật sự không hiểu.”
Cô ta quả thật không biết chuyện này. Từ sau khi trở về từ phòng thẩm vấn sáng nay, cô đã lập tức quay lại vị trí công tác, vẫn luôn không rời khỏi căn phòng này.
Sắc mặt nhân ngư tối sầm, cả người nhảy bật khỏi mặt nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Chiếc đuôi cá màu lam xinh đẹp ban đầu ngay khi chạm đất liền hóa thành một đôi chân dài trắng mịn không tì vết. Làn da trắng xanh bởi lâu ngày không thấy ánh mặt trời, trên người còn lấm tấm bọt nước óng ánh trong suốt.
Liệu Dũ Sư còn chưa kịp nhìn rõ, thân ảnh của đối phương đã lóe lên biến mất vào phòng ngủ. Chẳng bao lâu sau, khi hắn trở ra, đã khoác lên người bộ trang phục của nhân loại.
Áo sơmi trắng ôm gọn thân trên mảnh mai nhưng không kém phần mạnh mẽ của hắn, cổ áo khẽ mở lộ ra phần da trắng muốt bên trong, quần tây đen càng tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc dài màu lam nhạt như rong biển nay đã cắt ngắn, tai vẫn đeo chiếc vỏ sò màu lam như cũ. Mọi yếu tố kết hợp lại, khiến hắn trông như một thiếu niên mảnh khảnh, sắc mặt nhợt nhạt mang theo vẻ bệnh trạng.
Nhưng thực tế, hắn không hề yếu đuối. Dù sao cũng là một Alpha cấp S với tinh thần lực cực mạnh, lại còn là vương tử nhân ngư. Huống hồ, nhân ngư tộc khi đã lập khế ước bạn đời, thì sẵn sàng bất chấp tất cả vì người ấy.
Nhìn thấy vị vương tử này đang chuẩn bị rời đi, Liệu Dũ Sư hoảng loạn đến mức luống cuống tay chân.
“Điện hạ, ngài hiện đang trong kỳ dễ cảm, không thể tùy tiện rời khỏi phòng bệnh!”
“Tránh ra.”
Amos lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái. Tinh thần lực áp bách đến từ Alpha khiến đối phương cứng đờ tại chỗ, không thể cử động. Beta Liệu Dũ Sư chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đẩy cửa rời đi.
Ngay khi luồng áp lực kia tan biến, cô lập tức sử dụng thiết bị đầu cuối trên cổ tay để báo tin khẩn cấp cho toàn bộ A khu.
Quả nhiên, sau khi nhận được cảnh báo, từ viện trưởng Vưu Lị Tư đến những Liệu Dũ Sư khác, đều nhanh chóng tập trung tại cửa tòa nhà chính của Liệu Dũ Viện, bộ dạng như muốn ngăn cản vị nhân ngư vương tử đang đỏ mắt nổi giận kia.
“Tang Niệm đang ở đâu? Cô ấy có phải đã rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm không?”
Amos gặng hỏi, ánh mắt lạnh buốt như lưỡi dao quét qua từng người có mặt.
Sắc mặt Vưu Lị Tư tái nhợt, nói nhanh: “Amos điện hạ, xin ngài hãy bình tĩnh một chút. Tang Niệm đúng là không còn ở Liệu Dũ Viện, nhưng tôi không chắc cô ấy có rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm hay chưa.”
Những Liệu Dũ Sư còn lại tuy không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đều chung một nghi vấn: Làm sao vị vương tử này lại biết chuyện? Rõ ràng viện trưởng đã hạ lệnh tuyệt đối không cho phép tiết lộ ra ngoài.
“Tang Niệm bị tổ điều tra cấp quốc gia bắt đi rồi!”
An Cách nhỏ giọng nói, môi mím chặt đầy vẻ giận dữ.
Vừa dứt lời, Vưu Lị Tư đã không nhịn được mà véo mạnh vào cánh tay cô. An Cách nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn nói tiếp: “Tư Dã tiên sinh và Ethan điện hạ đã đuổi theo rồi.”
Amos sắc mặt lạnh lẽo như băng, giây tiếp theo đã phá tung xiềng xích, lao ra khỏi phòng như một cơn gió.
Những nhân viên y tế bị đẩy ngã trên mặt đất đều đồng loạt r*n rỉ vì đau, chỉ có viện trưởng Vưu Lị Tư ôm đầu ngồi bệt xuống như trời sắp sập, thở hổn hển:
“Xong rồi… lần này thật sự xong rồi… Liệu Dư Viện Hắc Cách Lí Sâm trăm năm lịch sử huy hoàng, chẳng lẽ lại bị cắt đứt trong tay tôi sao?”
“An Cách!” Bà nghiến răng nghiến lợi, quay phắt lại mắng: “Em thật sự không phân biệt được chuyện gì nặng nhẹ sao? Sao lại có thể nói cho điện hạ biết tình hình thực tế? Em không biết ngài ấy đang trong kỳ mẫn cảm à? Tinh thần lực chưa ổn định, còn lâu mới đạt tiêu chuẩn xuất viện! Lỡ như xảy ra chuyện gì… em lấy gì ra chịu trách nhiệm?”
“Đúng đó!” Một nhân viên khác cũng lên tiếng phụ họa. “Dù viện chúng ta trực thuộc Đế quốc Mạc Tư, nhưng dù sao ngài ấy cũng là vương tử nhân ngư tộc, là hoàng thất. Nếu xảy ra chuyện gì không hay, Đế quốc còn biết ăn nói thế nào với nhân ngư tộc?”
Tất cả những người ở đây đều là những nhân viên chủ chốt của Liệu Dư Viện, ký kết hợp đồng lâu dài với các gia tộc quý tộc, nên việc đảm bảo an toàn cho từng bệnh nhân là điều tối quan trọng.
Trong lúc nhất thời, tất cả đều chỉ trích An Cách không ngớt.
An Cách mím chặt môi, siết tay thành nắm, cố kìm nén tức giận:
“Được rồi, là tôi làm sai, tôi hành động thiếu suy nghĩ, tôi xin lỗi. Nhưng còn các anh chị thì sao? Lạnh nhạt, thờ ơ đứng nhìn mới là đúng chắc? Beta như chúng ta vốn đã bị chèn ép, sống chẳng bằng ai, vậy mà còn không biết thương lấy nhau, một chút đồng cảm cũng không có. Tôi chỉ muốn bênh vực cho Tang Niệm một chút thôi, vậy mà mọi người còn quay lại trách móc tôi!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều chột dạ, bối rối chẳng ai dám nói gì thêm.
Không lâu sau khi Amos rời khỏi Liệu Dư Viện, Tư Dã mới thong thả trở về. Vừa bước vào tòa nhà chính, anh đã thấy viện trưởng Vưu Lị Tư ngồi thất thần trên ghế, vẻ mặt ủ rũ như mất hết hy vọng sống.
“Tư Dã tiên sinh, sao giờ anh mới về? Tang Niệm đâu rồi?” An Cách ngạc nhiên hỏi.
Người đàn ông nhíu mày, có vẻ không muốn chủ động nhắc đến chuyện này. Anh khẽ siết tay, trả lời bằng giọng khàn nhẹ:
“Chúng tôi đến trạm phi hành thì phát hiện phi thuyền của tổ điều tra đã rời đi. Tôi không có quyền rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm, nên chỉ có điện hạ một mình đuổi theo.”
Dứt lời, anh chuyển ánh mắt sang viện trưởng Vưu Lị Tư, người vẫn ngồi lặng im nãy giờ, hỏi:
“Viện trưởng, tình hình của thượng tướng thế nào rồi?”
Vưu Lị Tư chậm rãi cử động các ngón tay đặt trên tay vịn ghế, cố lấy lại tinh thần:
“Ryan tiên sinh đã giúp ổn định rồi, nhưng A khu vừa phát sinh thêm một vấn đề mới… Amos điện hạ đã rời đi, có vẻ là vì Tang Niệm.”
Tư Dã nghe vậy, ánh mắt nâu trầm xuống, cảm xúc trong đáy mắt phức tạp khó lường.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ qua xem tình hình của thượng tướng.”
Nhìn bóng lưng cô độc và trầm tĩnh của anh rời đi, Vưu Lị Tư ngơ ngẩn mất một lúc, rồi không kìm được hỏi An Cách ở bên cạnh:
“Rốt cuộc Tang Niệm là ai? Vì sao cô ấy vừa xuất hiện, A khu lập tức náo loạn lên như vậy? Hai vị vương tử đều vì cô ấy mà làm ra chuyện bất thường, ngay cả Tư Dã tiên sinh cũng… có gì đó rất khác.”
An Cách nghẹn lời, một lúc sau mới gãi đầu nói nhỏ:
“Có khi là… vì Tang Niệm thật sự quá đẹp. Ngay cả vương tử cũng phải động lòng.”
“Ừ thì đúng là một cô beta xinh đẹp hiếm thấy, nhưng chỉ vậy thôi sao…” Vưu Lị Tư thở dài lần nữa.
Tư Dã bước vào tầng sáu, vừa hay đụng phải Ryan đang từ phòng thượng tướng đi ra. Hai người chạm mặt nhau ở hành lang.
“Biết anh bảy năm, hôm nay mới thấy được dáng vẻ này của anh đấy.” Ryan vừa xoắn xoắn lọn tóc xoăn đen, vừa nhướng mày, cười như không cười.
“Không đuổi kịp xe tổ điều tra à?”
“Không.” Tư Dã giọng khàn, khóe môi tự giễu khẽ nhếch lên.
“Để tôi đoán nhé ——”
Ryan đột nhiên áp sát lại gần, cúi đầu thì thầm bên tai anh,
“Anh chẳng phải là đã sinh tình cảm không thể nói thành lời với cô beta mới đến đó chứ? Đến mức vì cô ấy mà làm ra chuyện vi phạm quy định. Nếu hôm nay anh thực sự tự ý rời khỏi Hắc Cách Lí Sâm, người đầu tiên bị đưa ra thẩm vấn sẽ là anh.”
“Không cần anh nhắc.”
Tư Dã nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhạt, đầy vị đắng.
Ryan nhét tay vào túi áo blouse, rút lui khoảng cách, nhún vai một cái:
“Không liên quan tới tôi nữa. Tôi về lại khu B đây.”
“Ừm. Cảm ơn.”
Tư Dã gật đầu, nói vọng theo bóng lưng hắn.
Ryan đi tới cửa thang máy, chợt dừng bước, vẫy tay qua vai một cái rồi bước vào thang máy.
Chờ mái tóc xoăn đen của hắn khuất sau cửa thang máy, Tư Dã mới thu lại ánh mắt, thẳng người quay đầu bước vào phòng bệnh.
Trong phòng, vài y tá đang dọn dẹp đống hỗn độn. Thấy Tư Dã đến, họ đều lễ phép gật đầu chào.
Tư Dã khẽ gật đầu, vội vã đi về phía trong.
Trên giường bệnh, cánh tay của người đàn ông không hiểu sao lại xuất hiện thêm một vết thương đỏ lòm, tuy đã được cầm máu nhưng trông vẫn rợn người.
“Thượng tướng, ngài… tự làm mình bị thương sao?”
Tư Dã vội tiến lại kiểm tra.
Tu khẽ nâng mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm ánh lên ánh sáng kỳ dị, thần sắc thản nhiên như thể muốn nói: những vết thương trên chiến trường còn kinh khủng hơn thế này, chẳng đáng nhắc đến.
Tư Dã nhìn vị thượng tướng ít nói, luôn lạnh lùng, trong lòng thầm cười khổ, đành lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Anh tự giễu nghĩ, ngoài việc chờ đợi ra, dường như mình chẳng thể làm gì cả.
“Chuyện kia…”
Tu rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng trầm thấp mà nặng nề, như đang muốn nhắc lại một việc quan trọng.
“Tôi sẽ nhanh chóng bắt tay vào việc, nhưng trước hết phải qua kỳ động dục. Tinh thần hải của Thượng tướng cần ít nhất đạt đến chỉ số thanh lọc là 6, nếu không rất dễ dẫn đến nguy cơ tinh thần hải bạo động và tổn thương nghiêm trọng.”
Bên kia, Ethan điều khiển phi thuyền lao vút đi trong không gian.
Không giống với phi thuyền điều tra thông thường, tốc độ phi thuyền của hắn có thể dễ dàng nghiền nát bất cứ loại nào khác. Lúc này, khoảng cách giữa hai bên đang nhanh chóng thu hẹp lại, bằng mắt thường cũng thấy rõ.
Ngoài cửa sổ, vũ trụ mênh mông cuộn trào như khói sương, bụi vũ trụ tụ lại thành những tinh vân lấp lánh ánh kim loại, đẹp đến chói mắt.
Nếu là ngày thường, Tang Niệm hẳn sẽ rất thích thú thưởng ngoạn cảnh sắc này. Nhưng hiện giờ…
Trước mặt cô là năm Alpha thân hình cao lớn đang vây quanh, đen đặc như một bức tường kín mít. Trong đó thiếu một người, kẻ đang ở phía trước điều khiển phi thuyền.
“Lão đại, về tới đế quốc còn khoảng mười tiếng nữa. Lộ trình dài như vậy, chúng ta nên chơi gì để giết thời gian đây?”
Một Alpha vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, mắt dán chặt vào cô gái đang ngồi dưới đất, nước dãi suýt chút nữa nhỏ xuống.
Ivan đứng giữa nhóm khẽ cười, thong thả ngồi xổm xuống. Một tay hắn bóp lấy cằm Tang Niệm, tay kia thô bạo vuốt ve làn da mềm mại của cô.
“Chậc, mềm thật. Như được làm từ nước vậy.”
Giọng điệu trêu chọc của hắn khiến những Alpha còn lại đều ngứa ngáy, ánh mắt dần dần không che giấu được dục vọng.
“Lão đại, cho tôi sờ một cái được không?”
“Lão đại, tôi cũng muốn!”
Tang Niệm toàn thân bị khóa chặt bởi xiềng xích, nhìn những bàn tay khổng lồ đang muốn vươn tới, lập tức sợ hãi đến mức nước mắt trào ra.
Hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt lấp lánh như sắp vỡ đê. Vẻ yếu đuối, đáng thương này ngay lập tức khiến đám Alpha mất kiểm soát, tâm trí mụ mị.
Bị chiếm hữu dục chi phối mạnh mẽ, Ivan gầm nhẹ, quát: “Cút!”
“Học quy củ của tôi đi! Gấp cái gì? Sớm muộn gì cũng đến lượt tụi mày.”
Cả đám im bặt, dù trong lòng không cam nhưng vẫn biết điều mà lùi lại, đứng từ xa quan sát.
Ivan cười, vuốt cằm Tang Niệm: “Đồ nhỏ, em xinh thế này, tôi nhất định sẽ ‘yêu thương’ em thật tốt, được chứ?”
“Giờ thì nên bắt đầu từ đâu đây?”
Ánh mắt hắn trượt xuống, nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục Liệu Dũ Sư của cô, tỏ vẻ tiếc nuối: “Đồng phục viện đúng là kín như bưng, chẳng thấy được gì. Nhưng càng như vậy, càng khiến người ta tò mò muốn khám phá xem bên trong rốt cuộc là dạng gì.”
Dứt lời, hắn duỗi tay, mạnh mẽ kéo rách đồng phục Tang Niệm. Tiếng vải xé toạc vang lên bên tai.
Bộ đồng phục xám trắng bị xé nát quá nửa, nửa còn lại treo lỏng lẻo trên người cô. Tang Niệm sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, đôi môi khẽ mấp máy, giọng van xin run run:
“Đừng mà… xin anh…”
Ivan dừng lại, như đang suy nghĩ gì đó, rồi lại nhe răng cười:
“Tôi chưa từng thử chơi với đồng phục của Liệu Dũ Sư bao giờ. Nhất định sẽ càng thêm kích thích đúng không?”
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười cực kỳ ác ý.
Rất đáng sợ.
“Xin anh, làm ơn đừng như vậy…”
Tang Niệm gần như tuyệt vọng mà cầu xin. Nước mắt như chuỗi hạt ngọc bị cắt đứt, rơi lã chã xuống má, nhìn ai cũng không khỏi chạnh lòng.
“Ngoan thế này, đáng thương thế này, ai mà nỡ đây?”
Ivan nhếch môi, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, nhưng rõ ràng là đang cố tình vuốt ve làn da trắng mịn như ngọc, còn cả đôi môi phấn nộn đang run rẩy của cô.
Cảm giác quá mềm mại, quá ngon lành khiến hắn không nhịn được nữa, cúi đầu xuống, chuẩn bị đặt lên một nụ hôn cưỡng ép.
“Vẫn là nên bắt đầu bằng một nụ hôn đi!”
Tang Niệm hoảng loạn nhắm chặt mắt, nhưng điều khủng khiếp kia lại không ập tới.
Một Alpha hớt hải chạy đến báo cáo, mặt mày hoảng hốt:
“Không ổn rồi, lão đại!”
“Không thấy tôi đang vui vẻ sao?” – Ivan gằn từng chữ, ánh mắt âm u chuyển dần sang sát khí.
Ivan không vui nhướn mày, trong chớp mắt suýt nữa nổi điên đánh người trước mặt một trận tơi bời.
“Thực sự có chuyện khẩn cấp! Chúng tôi phát hiện phi thuyền của điện hạ, đang ở ngay phía sau, khoảng cách đã rất gần rồi!”
Ngay sau đó, một Alpha khác cũng vội vàng chạy tới, thần sắc căng thẳng:
“Anh cả, phi thuyền vừa tiếp nhận một tín hiệu. Điện hạ nói… nếu không muốn bị tấn công thì…”
“Thì sao?”
Ivan nghiêm mặt đứng dậy hỏi, giọng đanh lại.
“Thì… thả người.”
Alpha kia run run trả lời, giọng nói như sắp khóc.
Ivan giận đến mức siết chặt nắm tay, cúi đầu liếc mỹ nhân trên sàn một cái, tức đến không nói nên lời. Không ngờ điện hạ lại…
“Lập tức giảm tốc, dừng lại!”
Ivan nhanh chóng tiến về khoang điều khiển ra lệnh.
“Anh cả, chúng ta thực sự phải thả người sao?” Một tên đàn em phía sau nhịn không được hỏi.
Ivan quay phắt đầu lại, giận dữ mắng:
“Không thả thì đợi điện hạ biến phi thuyền này thành tổ ong à?”
Tình hình bây giờ như một chiếc phi cơ dân dụng đối mặt với chiến đấu cơ hạng nặng nếu bị tấn công, hoàn toàn không có đường sống. Hơn nữa, đối phương lại là thái tử đế quốc, hắn không dám đắc tội.
Tang Niệm ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn một nhóm Alpha từng người một vội vàng, hoảng loạn rời khỏi tầm mắt cô. Cô hình như vừa nghe thấy hai chữ “điện hạ”… Là Ethan điện hạ đến sao?
Phi thuyền chậm lại, dần dần dừng hẳn trong không gian, đúng lúc đó, Ethan lái phi thuyền đã đuổi kịp, đồng thời mở kết nối thông đạo.
Biết rõ điện hạ sẽ lập tức đổ bộ, Ivan vội dẫn theo mấy tên đàn em ra đợi ở cửa thông đạo.
Tiếng bước chân vang lên ở phía bên kia hành lang, tất cả mọi người vô thức nuốt nước bọt, không khí chợt trở nên căng thẳng đến ngột ngạt.
Một thiếu niên tóc bạc xuất hiện trước mặt bọn họ. Trên người anh ta như mang theo ánh sáng trời sinh, toát ra khí chất tôn quý đến từ trong cốt tủy hoàng thất. Áp lực từ anh khiến người ta không dám nhìn thẳng, càng không dám chậm trễ nửa giây.
“Điện hạ, sao ngài lại tự mình đến đây? Có chuyện gì thì cứ sai người truyền tin là được rồi…”
Ivan lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu khom lưng nịnh nọt, dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn lúc nãy vênh váo.
Câu nói kia rõ ràng mang ẩn ý: nếu ngài không tự mình đến thì tôi còn có thể chơi thêm một lúc, đợi chơi chán rồi sẽ giao người.
Ethan liếc hắn một cái, ánh mắt hổ phách phủ đầy sương lạnh. Anh lạnh giọng, từng chữ rành rọt:
“Thả. Người.”
Giọng nói tràn đầy áp lực của kẻ đứng đầu, không thể kháng cự.
Nhưng Ivan vẫn không cam tâm dễ dàng giao người sắp tới tay ra như vậy. Hắn còn muốn giãy dụa lần cuối:
“Điện hạ, cô beta này là người tình nghi, cô ta…”
Thiếu niên tóc bạc chẳng thèm kiên nhẫn ngẩng mắt, lạnh lùng hỏi:
“Không nghe rõ lời tôi nói à?”
“Được, được! Lập tức thả người! Ngài theo tôi.”
Ivan đành cắn răng gật đầu, dẫn Ethan đi về phía khoang trung tâm của phi thuyền.
Vượt qua hành lang dài, Ethan dừng lại trước thiếu nữ đang ngồi dưới đất, quần áo xộc xệch, nước mắt lăn dài trên má.
Anh siết chặt tay, ánh mắt sâu lạnh đến đáng sợ. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng anh gần như bùng nổ muốn giết người.
“Mau đứng lên, cô có thể đi rồi.”
Ivan đi đến gần, mở miệng nói như thể hắn chưa từng có ý định làm hại cô.
“Xiềng xích.”
Alpha vương trữ lạnh lùng ra lệnh, ngữ khí kiên quyết không cho phép cãi lại.
Ivan không cam lòng nhưng vẫn lần lượt tháo xiềng xích trên tay và chân Tang Niệm.
Giây phút lấy lại tự do, Tang Niệm không kìm được bước lên một bước. Nhưng cô đã quên mất mắt cá chân mình do giãy giụa mà bị xiềng xích siết đến bỏng rát. Chân chưa kịp đứng vững, cô lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống.
Ethan không nói một lời, lập tức tiến lên. Ngay giây sau, anh đã vòng tay bế cô lên khỏi mặt đất.
Lực tay Alpha rất mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, Tang Niệm cảm thấy bản thân như một chiếc lông vũ, nhẹ bẫng, không chút trọng lượng trong mắt đối phương.
Cô giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh. Rồi lại chợt nhận ra và định buông tay, nhưng cuối cùng vẫn do dự mà không thật sự thả ra.
“Cung tiễn điện hạ!”
Dù trong lòng vô cùng bực bội, nhưng mặt mũi công việc vẫn phải làm đủ. Ivan dẫn theo đàn em cúi người, cung kính tiễn biệt.
Ethan ôm Tang Niệm rời đi, không hề quay đầu lại, chỉ để lại bóng lưng cao thẳng đầy dứt khoát.
Khi thông đạo đóng lại, sắc mặt Ivan trở nên khó coi đến cực điểm. Những người khác thấy vậy liền tản đi, không ai dám lại gần.
—
Tang Niệm được điện hạ ôm về khoang điều khiển của phi thuyền anh.
Cô không hề biết rằng, mỗi hơi thở nhè nhẹ cẩn trọng của mình đều vô tình lướt qua tai và cổ của Alpha đang trong kỳ mẫn cảm này.
Đó rõ ràng là một sự khiêu khích cực lớn.
“Điện hạ, nhịp thở của ngài… hình như không được bình thường.”
Xuất phát từ phản xạ nghề nghiệp, Tang Niệm nhịn không được lên tiếng.
“Bọn họ… có làm gì cô không?”
Ethan còn chưa kịp nói hết câu, bàn tay mềm mát của cô gái đã chạm lên trán anh.
“Trán ngài nóng lắm.”
Thấy cô vẫn còn tâm trí lo lắng cho người khác như vậy, Ethan thầm thở phào. Có vẻ tình hình chưa đến mức tồi tệ.
Nghĩ tới đây, anh bỗng nhiên bật cười. Nụ cười của anh rực rỡ như ánh mặt trời, trong khoảnh khắc ấy, trông anh giống như một đóa hoa nở rộ chỉ vì thiếu nữ trước mặt.
Tang Niệm không hiểu gì, nhíu mày nói nghiêm túc:
“Điện hạ, tình trạng hiện tại của ngài không ổn đâu. Trong khoang có thuốc ức chế không?”
Theo những gì cô được học ở trường huấn luyện, các nơi như nhà riêng, chỗ làm, thậm chí cả phi thuyền đều phải trang bị thuốc ức chế để phòng trường hợp khẩn cấp.
“Có.”
Yết hầu Ethan khẽ động, gò má đã đỏ bừng lên một cách bất thường.
Tang Niệm lập tức tránh khỏi người anh, vội vã đi tìm thuốc ức chế. Cô không có khả năng dùng tinh thần lực kiểm tra tinh thần hải như những liệu dũ sư chuyên nghiệp, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của điện hạ, chắc chắn không ổn chút nào.
“Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”
Sau khi nhanh chóng tiêm thuốc xong, Tang Niệm sốt ruột hỏi.
“Không có tác dụng.”
Thiếu niên tóc bạc ngồi yên, ánh mắt nhìn cô trở nên nóng rực, giọng nói mang theo nhịp thở dồn dập, tình trạng xấu đi rõ rệt.
“Sao lại không có tác dụng? Có phải liều lượng không đủ không?”
Tang Niệm bối rối đi qua đi lại, thuốc ức chế dù hiệu quả không bằng thuốc trị liệu tinh khiết cao, nhưng không thể nào lại hoàn toàn vô dụng.
Alpha kia mặt đỏ bừng, xấu hổ mở miệng:
“Bởi vì… tôi đang vào kỳ động dục.”
Tang Niệm: “……!”