Tiết tự học buổi tối bắt đầu nhưng Hạ Gia Thụ vẫn đang ở quán net. Hơn 8 giờ, hắn bị bố gọi điện giục về trường. Hạ Gia Thụ lề mề bước vào trường, chầm chậm lên lầu rồi đi cửa sau vào lớp.

Dương Kiệt đang ngồi ngay ngắn trên bục giảng, nhìn hắn vào nhưng không nói gì. Hạ Gia Thụ cũng chẳng gây ồn ào, đến chỗ ngồi rồi úp mặt xuống bàn ngủ luôn.

Trình Tinh Xán ngồi bên cạnh ngẩng đầu lên, thấy cái gáy đen sì của Hạ Gia Thụ, ánh mắt hơi tối lại rồi tiếp tục đọc sách.

Chuông tan học vừa reo, Hạ Gia Thụ như xác chết vùng dậy, lười biếng vươn vai rồi kéo Bùi Hoài đi vệ sinh.

Cao Thiên Vũ quay đầu hỏi Trình Tinh Xán: “Hai người họ có phải thận hư không? Chuông tan học cái là đi vệ sinh ngay.”

Trình Tinh Xán nói: “Biết đâu đấy.”

Cao Thiên Vũ cười một tiếng rồi hỏi cậu có đi vệ sinh không. Trình Tinh Xán lắc đầu.

Lúc này, Dương Kiệt ở trên bục giảng gọi tên Trình Tinh Xán, kêu cậu đến văn phòng, hỏi cậu có muốn dành chút thời gian đóng góp cho lớp không. Trình Tinh Xán không hiểu đầu đuôi, sợ bị Dương Kiệt dụ nên hỏi là chuyện gì. Dương Kiệt cân nhắc một lát rồi nói thẳng.

"Cũng không phải chuyện gì lớn, khối cấp ba thiếu một ủy viên tác phong, một suất được giao cho lớp 10A1, suất còn lại thầy đã xin chủ nhiệm Dương cho em.”

Ủy viên tác phong không phải là một chức vụ dễ dàng, rất dễ đắc tội người khác mà còn phải giao tiếp với nhiều người. Cả hai điểm này đều khiến Trình Tinh Xán không thích.

"Tinh Xán." Dương Kiệt nhìn ra cậu rất muốn từ chối, giơ tay vỗ vai cậu, giọng điệu ôn hòa, thân mật hơn: “Việc này thầy biết không dễ, nhiều bạn không muốn làm. Nhưng, nếu em làm tốt chuyện này, thầy nhất định sẽ đề cử em lên danh sách học sinh ưu tú.”

Nghe vậy, Trình Tinh Xán động lòng, nhưng cậu cũng hơi thắc mắc, hỏi: “Nhưng tại sao lại là em?”

Dương Kiệt nói với giọng điệu chân thành.

“Ban đầu thầy do dự có nên xin suất ủy viên tác phong hay không, nhưng nghe cô Mẫn nhắc đến việc trên tiết tiếng Anh, em đã ngăn được bạn Hạ Gia Thụ tiếp tục ngủ. Vì thế, thầy liền quyết định, ủy viên tác phong nhất định phải là em đảm nhận. Bạn Hạ Gia Thụ của chúng ta là thiếu gia nhà giàu, tính cách ngông cuồng, ương bướng, rất khó quản. Trước khi khai giảng, bố mẹ cậu ta đã đến gặp thầy, nói chuyện rất nhiều, bảo cứ mặc kệ Hạ Gia Thụ, có chuyện gì họ sẽ tự chịu trách nhiệm. Nhưng em ấy cứ làm theo ý mình thì không tốt cho lớp, điểm văn minh của lớp sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ hết và ảnh hưởng đến danh dự của lớp mất.”

" Em cũng không muốn thấy lớp mình trở thành lớp kém nhất khối đúng chứ? Em có thể trị được cái tên Ma Vương này, vậy thì em làm ủy viên tác phong, giúp thầy quản lý thật tốt!”

Tiết tự học buổi tối thứ hai bắt đầu được mười mấy phút, Trình Tinh Xán mới cùng Dương Kiệt về phòng học. Hạ Gia Thụ hiếm khi không ngủ gục trên bàn mà lười biếng dựa vào tường, sắc mặt không được tốt lắm.

Từ xa, Trình Tinh Xán đã thấy hơi sợ, có cảm giác như về muộn bị chặn ở cửa vậy. Đến hàng cuối cùng, cậu và Hạ Gia Thụ nhìn nhau. Vài giây trôi qua, Hạ Gia Thụ không có dấu hiệu gì, Trình Tinh Xán không thể đứng yên nữa, mở miệng định nói gì đó thì Hạ Gia Thụ đã lạnh lùng lên tiếng trước, giọng điệu nghe có vẻ chất vấn: “Đi đâu đấy?”

“Thầy chủ nhiệm tìm tôi nói chuyện một chút.”

Hạ Gia Thụ liếc nhìn Dương Kiệt trên bục giảng. Trình Tinh Xán hy vọng Hạ Gia Thụ đừng bao giờ hỏi thêm về chuyện họ đã nói.

Thu ánh mắt lại, Hạ Gia Thụ lười biếng ngồi thẳng người, nhường chỗ cho Trình Tinh Xán đi vào.

Tiết tự học buổi tối hôm đó cực kỳ yên tĩnh. Hạ Gia Thụ tùy tiện lật vài trang sách, rồi lại dựa vào tường, vô cảm nhìn chằm chằm mặt bàn. Trình Tinh Xán thỉnh thoảng liếc trộm, không hiểu cậu ta đang nghĩ gì.

Còn mười phút nữa là hết tiết tự học buổi tối, Dương Kiệt thông báo tin tức Trình Tinh Xán sẽ đảm nhiệm chức ủy viên tác phong khối cấp ba bắt đầu từ hôm nay.

Chuyện này đối với đa số học sinh trong lớp cũng như thời tiết hôm đó, chẳng ai để tâm, nhưng Bùi Hoài bắt đầu lầm bầm, Hạ Gia Thụ thì cứ nhìn thẳng vào Trình Tinh Xán, ánh mắt như những con dao nhỏ đâm vào người cậu, khiến cậu vô cùng khó chịu.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Gia Thụ vẫn ngồi yên, Bùi Hoài giục cậu đi căn tin mua gì đó ăn, thấy cậu ta không động đậy mà cứ nhìn chằm chằm Trình Tinh Xán, liền bực bội nói: “Lão Hạ, cậu làm gì đấy? Còn đi không?”

Trình Tinh Xán, người bị nhìn chằm chằm nãy giờ, cứng đờ người dọn dẹp bàn sạch sẽ.

"Lão Hạ, đi thôi!" Bùi Hoài đứng dậy giục.

"Trình Tinh Xán." Hạ Gia Thụ im lặng một lúc lâu mới mở miệng, Bùi Hoài mím môi nhìn chằm chằm cậu ta.

"Cậu với Dương Kiệt ở văn phòng nói chuyện về việc ủy viên tác phong à?" Hạ Gia Thụ hỏi.

Trình Tinh Xán "ừ" một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh đứng dậy, ý là chuẩn bị đi, Hạ Gia Thụ nhường một chút. Nhưng Hạ Gia Thụ không có ý định cho cậu đi, ngược lại hỏi: “Tại sao lại là cậu làm?”

"Cậu quản nhiều thế làm gì, rảnh rỗi quá đúng không." Bùi Hoài không chịu được nữa, nhưng cậu ta cũng đoán được phần nào lý do, không thể phủ nhận cách làm của Dương Kiệt cũng khá tốt.

Trình Tinh Xán nói: “Thầy cô sắp xếp thế nào thì tôi làm thế đó.”

Hạ Gia Thụ cười khẩy một tiếng, quay đầu đứng dậy, châm biếm nói: “Làm chó mà sướng thế à?”

Bùi Hoài nhíu mày, kéo Hạ Gia Thụ đi: “Sao nói chuyện khó nghe thế? Cậu ấy không làm chẳng lẽ cậu làm?”

Câu nói Hạ Gia Thụ để lại khiến trái tim Trình Tinh Xán thắt lại, nỗi buồn tràn ngập.

Cao Thiên Vũ ngồi bên cạnh thấy vậy an ủi: “Đừng để ý đến loại người đó, chó miệng không phun được ngà voi (chỉ lời nói độc ác).”

Có thể không để ý đến là điều không tưởng, Trình Tinh Xán không phải là người siêu thoát thế tục. Chính vì vậy mà cậu càng để tâm hơn.

Việc đồng ý làm ủy viên tác phong ngoài lý do Hạ Gia Thụ, còn một phần nữa là vì học sinh ưu tú ở trường Nhất Trung mỗi học kỳ đều nhận được một khoản tiền học bổng. Mặc dù mẹ cậu còn sống nhưng không quan tâm đến cậu, bà ngoại và ông ngoại lo cho cậu mọi thứ, nhưng họ đã già và khả năng kinh tế nhà có hạn. Vậy nên, học bổng đối với cậu rất quan trọng.

Về đến ký túc xá, Trình Tinh Xán nhanh chóng dọn dẹp xong. Hứa Nghệ Châu đi căn tin về đưa cho cậu một chai Coca lạnh, bảo cậu nhanh chóng vào game đánh vài trận.

Khi chơi ván thứ hai, Hứa Nghệ Châu chơi tướng hỗ trợ ở tầng 5, còn cố ý chọn tướng dao, nói đùa là muốn cưỡi lên đầu cậu mãi.

Khóe miệng Trình Tinh Xán hơi nhếch lên một chút nói cứ cưỡi đi.

Sau đó Hứa Nghệ Châu lại nói: “Tớ muốn đi thi đấu, cậu có muốn đi không?”

Trình Tinh Xán, người bình thường không có sở thích gì đặc biệt, cũng sẽ chú ý đến các giải đấu lớn, hầu hết các trận KPL đều xem, các giải khác cũng sẽ chú ý một chút.

Trình Tinh Xán nói: “Tướng của tớ còn kém, kỹ thuật cũng chưa đạt đến trình độ thi đấu, ngưỡng cửa thi đấu còn chưa vào được. Nếu cậu có cơ hội thì cứ đi đi, thi đấu kiếm tiền cũng được.”

"Cuối cùng cũng có người ủng hộ tớ đi." Hứa Nghệ Châu đầy cảm kích nhìn cậu: “Bố mẹ tớ cơ bản không muốn tớ đi, nói cái gì là không làm việc đàng hoàng, không có tương lai, vẫn là học hành tốt hơn, tớ sắp phát điên rồi.”

“Trừ những việc giết người, cướp của, vi phạm pháp luật, thì đều đáng để thử. Nhưng mà, trước khi hành động phải suy nghĩ kỹ rồi hẳn làm, không phải cứ đi là có thể đứng trên sân khấu, người giỏi còn có người giỏi hơn, trong game không ít người thiên tài, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm cậu.”

Ván thứ hai kết thúc, Trình Tinh Xán không chơi nữa, ngồi vào bàn mở một quyển tiểu thuyết bìa đen, hai hàng chữ vào mắt là cậu bắt đầu thất thần.

Cái bức thư tình đó, có nên lấy lại không, đúng lúc Hạ Gia Thụ còn chưa phát hiện ra.

Tự thấy viết thư tình quá qua loa, lẽ ra nên tìm hiểu Hạ Gia Thụ kỹ hơn rồi hãy quyết định, nhưng nếu sớm biết hắm là con nhà giàu, ý định viết thư tình ban đầu đã không có, một người tầng lớp dưới như cậu nào dám vấy bẩn người của xã hội thượng lưu chứ?

Trong lúc suy nghĩ, Hạ Gia Thụ và Bùi Hoài đã trở lại, Hứa Nghệ Châu nhanh chóng bỏ điện thoại xuống chạy vào đánh răng.

"Tiểu Hứa, gặp ma à, chạy nhanh thế." Bùi Hoài gọi.

“Tớ giặt đồ xong thì các cậu giặt.”

Hạ Gia Thụ đi ngang qua Trình Tinh Xán liếc xéo một cái, nhìn thấy cái gáy đen nhánh, và nửa phần cổ trắng nõn. Cơ thể mảnh khảnh đặc trưng của thiếu niên bị khóa trong chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, chỉ thấy một chút hình dáng bờ vai mơ hồ.

Cậu ta có ấn tượng không tồi về Trình Tinh Xán, đẹp trai, học giỏi, thiết lập mối quan hệ tốt sau này chép bài tập hay sao bài thi đều không thành vấn đề. Cố tình cậu ta lại bị Dương Kiệt dụ đi làm cái chức ủy viên tác phong tội nghiệp đó làm gì? Đương nhiên, cậu ta đoán được Dương Kiệt tính dùng Trình Tinh Xán để kìm hãm sự ngông cuồng của mình, nên càng khó chịu hơn.

Sự việc đã vậy rồi thì hắn cũng không thể thay đổi được, Hạ Gia Thụ liền về chỗ ngồi của mình, lấy điện thoại ra lướt video.

Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Gia Thụ bị cơn buồn tiểu làm tỉnh giấc, trằn trọc hai lần trên giường thật sự không nín được nên xuống giường đi vệ sinh. Giải quyết xong đi ra thấy Trình Tinh Xán đứng quay lưng lại trên ban công, tai đeo tai nghe, hơi cúi đầu, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Hạ Gia Thụ nhìn lên trời một cái, còn rất sớm, giờ này Trình Tinh Xán không ngủ đi mà đứng trên ban công làm gì?

Nghĩ đến thân phận Trình Tinh Xán khác với hắn ta. Hạ Gia Thụ quay người lại vào phòng ngủ, nhưng rồi chợt khựng lại. Quay người nhẹ bước chân đi đến phía sau Trình Tinh Xán, hắn cao nên có thể nhìn rõ cuốn từ điển tiếng Anh trong tay Trình Tinh Xán, bên tai là tiếng Trình Tinh Xán nhẩm đọc từ mới tinh tế.

Dậy sớm như vậy chỉ để học thêm vài từ mới.

Hạ Gia Thụ cười khinh miệt, một mặt nỗ lực học tập như vậy, một mặt lại muốn đi làm chó, nhân cách mâu thuẫn. Giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai Trình Tinh Xán, đúng như dự kiến thấy Trình Tinh Xán giật mình run lên một chút, theo bản năng quay đầu lại nhìn thẳng vào cậu ta, sự hoảng loạn trong mắt đặc biệt rõ ràng.

Hạ Gia Thụ nhướng mày, duỗi tay tháo một bên tai nghe ra khỏi tai cậu, nói: “Chăm chỉ nhỉ.”

Thấy là Hạ Gia Thụ, Trình Tinh Xán không còn hoảng sợ, thay vào đó là sự khó hiểu và căng thẳng.

“Không phải người Trung Quốc à? Dậy sớm hơn gà để học cái thứ tiếng ma quỷ đó, làm sao? Làm chó cho trường xong tốt nghiệp thì vượt biển sang làm người nước ngoài à?”

Miệng Hạ Gia Thụ độc địa, mỗi từ nói ra như những chiếc đinh sắt đâm thẳng vào xương thịt Trình Tinh Xán, cảm giác đau nhói cùng với sự căng tức dữ dội, nghẹn lại nơi cổ họng, khiến cậu không thể thốt nên lời, hốc mắt lập tức nhức mỏi.

Không khí trên ban công xám xịt đột nhiên trở nên u ám. Ánh mắt Trình Tinh Xán, dù u ám không chút ánh sáng trong ánh sáng mờ nhạt, cũng không giấu được sự phẫn nộ.

Dù Trần Tú Chi đối xử với cậu không tốt, người nhà họ Dương cũng không thích cậu, nhưng lời nói chưa bao giờ độc ác như Hạ Gia Thụ.

Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa cậu với Hạ Gia Thụ rất gần, Trình Tinh Xán lại cảm thấy ghét hắn vô cùng.

Sau một lúc im lặng, Trình Tinh Xán quay đầu dùng sức đẩy Hạ Gia Thụ ra, mắt đỏ hoe nghiến răng đi vào ký túc xá.

Bị đẩy ra, Hạ Gia Thụ lảo đảo một chút rồi đứng vững, dù là cậu ta khơi mào mâu thuẫn cũng hoàn toàn không cảm thấy áy náy, thậm chí còn có chút tính cách thiếu gia. Nhưng điều kỳ lạ là, cậu ta lại không đuổi theo để “dạy dỗ” Trình Tinh Xán một bài học tử tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play