Chương 54: Tiên Quân, Quá Ôn Nhu

Bàn tay đặt bên eo nàng chợt run lên, rất lâu sau, mới chậm rãi buông ra.

Nếu giờ phút này An Tình còn không phân biệt rõ được sự tình rốt cuộc là gì, vậy thì chỉ có thể nói chỉ số thông minh của nàng thật sự có vấn đề.

Huyền Ngự trúng thuốc, hoặc là trúng pháp thuật.

Tiên nhân hạ phàm, pháp lực thường thường sẽ giảm đi một nửa, đây là hạn chế của Thiên giới đối với nhân gian.

Chỉ là, hắn trúng pháp thuật, vì sao nàng lại không sao?

Hắn lại trúng pháp thuật từ khi nào?

An Tình rũ mắt chăm chú nhìn hắn, hắn còn trúng pháp thuật, chuyện đồng tử do Tiên giới phái xuống lúc trước chật vật trở về, dường như cũng có thể lý giải.

Huyền Ngự chỉ cảm thấy trong cơ thể bị thiêu đốt đến mức bỏng rát, mồ hôi nóng hổi không ngừng chảy xuống theo gò má đã ửng hồng.

Thân mình hắn nghiêng lệch dựa vào một bên xe ngựa, đôi mắt hẹp dài khép hờ, khóe mi đuôi mắt vương chút phong tình mê người, hàng mi rậm run rẩy, tóc gần như bị mồ hôi làm ướt đẫm.

Kẻ thi triển pháp thuật hiển nhiên còn chưa quen thuộc, nếu thật sự đến cực hạn, vậy người trúng thuật sẽ mất đi cả sự thanh tỉnh của chính mình.

Chỉ là, dù không phải cực hạn, hiệu quả cũng rất đáng sợ.

Không kìm được dòng nhiệt lưu đang cuộn trào trong cơ thể, Huyền Ngự vươn tay kéo vạt áo dài trước ngực.

Hàm răng khẽ cắn môi dưới, mày hắn hơi nhíu lại, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng r*n rỉ khe khẽ, đôi môi đỏ thắm như máu, tựa như quả chín mọng đầu xuân, toát ra sức cám dỗ tột cùng đến rợn người.

Quần áo rộng mở, làn da trắng nõn như ngọc cũng theo đó lộ ra, phảng phất như loại mỡ dê tốt nhất, lại tựa hồ sáng trong phiếm chút ánh sáng nhạt, như tuyết, nhưng lại tinh khiết không tì vết hơn cả tuyết.

Trong xe ngựa tĩnh lặng đến cực điểm, bởi vậy tiếng hít thở có thể nghe rõ mồn một.

Trái tim khẽ run lên, An Tình chậm rãi vươn cánh tay.

Một đôi tay mang theo chút lạnh lẽo, ngay giây tiếp theo đã vuốt ve khuôn mặt hắn, hàng mi rung động, hắn khó nhịn nâng mí mắt lên, ngay cả hốc mắt cũng ửng đỏ.

Khi một tiếng thở dài thỏa mãn thoát ra từ miệng Huyền Ngự, khuôn mặt An Tình hơi ửng hồng, nàng nhìn nam nhân tú sắc khả xan yếu ớt dễ dàng bị đẩy ngã như vậy, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết phải làm sao.

Bỗng nhiên, hắn giơ tay khẽ nắm lấy cổ tay nàng, mày cũng nghiêng nhìn về phía nàng, “Tránh xa ta một chút… Ta giờ đây… không kiểm soát được…”

Mày hắn ửng hồng, nàng nhìn dáng vẻ hắn cắn môi nhẫn nhịn, không kìm được nói: “Pháp thuật không giải được sao?”

Mở môi thở dốc, hắn khẽ lắc đầu.

Không hiểu vì sao, bất kể dùng pháp thuật gì để trừ, lại vẫn không giải được, cứ như dấu vết hằn sâu, không ngừng giày vò, xoay vần trong cơ thể, chỉ có nóng, vẫn là nóng, thân thể phảng phất muốn bùng nổ.

Vệt nước trong suốt theo cổ ngọc trắng ngần của hắn chảy xuống xương quai xanh.

Ánh mắt An Tình dõi theo, hơi thở cứng lại, đáy lòng thầm than yêu nghiệt.

Huyền Ngự quả thực rất có thể nhẫn nhịn, mặc dù thân thể sắp nổ tung, hắn vẫn như cũ không chịu chạm vào An Tình.

Loại pháp thuật này…

Nghĩ đoạn, nàng bỗng nhiên cong môi cười.

Tự nhiên nhìn tên đoán nghĩa, kỳ thực cũng không phải không có cách nào giải trừ.

Ánh mắt An Tình long lanh, rũ mắt trầm ngâm.

Rất lâu sau, bỗng nhiên ngẩng đầu, nàng ghé sát thân mình, ngón tay chợt nâng niu khuôn mặt đang ửng đỏ của hắn.

“Có muốn ta giúp ngươi không?”

Cắn môi, nàng có chút khó hiểu nhìn hắn.

Huyền Ngự đang định kéo tay nàng xuống thì bỗng run lên, chợt ngước mắt nhìn về phía nàng, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.

“Không cần.” Một lát sau, hắn thở dốc, “Ta… một mình ở một lát là được…”

An Tình lại không nghe lời buông tay, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn hắn.

Huyền Ngự ngẩn người, dường như đã nhận ra điều gì, đôi mắt mơ màng liền dịch chuyển sang khuôn mặt nàng.

“Nếu, ta không đồng ý thì sao.” Nói rồi, thân hình mềm mại mang theo hương thơm ngát của nàng liền từ từ đè ép xuống.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play