Chương 52: Tiên Quân, Quá Ôn Nhu

Tác giả: Châu Chu

An Tình cũng chẳng sốt ruột, cứ thoải mái dựa vào trong xe ngựa chờ chàng.

Mãi lâu sau, rèm xe ngựa bỗng nhiên được vén lên.

Chỉ thấy chàng ưu nhã khom người bước lên, thoáng chốc đã ngồi bên cạnh nàng. Ngẫu nhiên quay đầu, liền đối diện với nụ cười mang ý trêu đùa của nàng.

Chàng khẽ cong môi cười với nàng, phảng chừng như chưa có chuyện gì xảy ra.


"Nghe nói tiên quân có vị đồ đệ cực kỳ sủng ái?"

Trong xe ngựa yên tĩnh rất lâu, nàng bỗng nhiên mở miệng hỏi, đôi mắt trong suốt chợt nhìn về phía chàng.

Huyền Ngự vốn dựa vào xe ngựa nghỉ ngơi, nghe vậy khẽ mở hai mắt, trên mày tựa hồ nhuốm một tia dịu dàng nhàn nhạt, gật đầu.

Nàng cong môi cười cười, ra vẻ rất quan tâm: "Nghe nói tiên quân cực kỳ sủng ái, vậy thì đồ đệ đó hẳn là băng tuyết thông tuệ." Dứt lời, không đợi đối phương phản ứng, nàng lại nói: "Thật ra ta cũng muốn nhận một đệ tử, chỉ là tìm không được người có tuệ căn." Giọng nói mang theo vài phần sầu bi.

Nhìn nàng dùng ngón tay xoa trán, có vẻ hơi buồn rầu, Huyền Ngự tự nhiên nghĩ đến Bạch Quỳ. Lời nói trong miệng dừng lại một chút, chàng nói: "Luôn có thể tìm được."

Nhất tiếu khuynh thành.

Ánh mắt chàng ôn nhu như nước, khuôn mặt thanh nhã tựa hồ được mạ lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cười không lộ răng, nhưng lại toát lên chút nho nhã, mày mắt như họa, khiến người ta không kìm được mà ngắm nhìn thêm hai lần.

Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Huyền Ngự, An Tình liền biết chàng chắc chắn lại nghĩ đến ái đồ.

Nhướng mày, nàng bỗng nhiên cười.


Trước mặt chợt lướt qua một cơn gió, Huyền Ngự mở mắt ra, nụ cười chợt ngưng kết ở khóe miệng.

Nàng không biết từ khi nào đã dịch sang bên cạnh chàng, môi đỏ khẽ mở: "Tiên quân dường như rất hiểu rõ phương pháp đó, không bằng giúp ta một việc?" Ngón tay ngọc thon dài, trắng như ngọc dương chi chống cằm, ra vẻ tò mò.

Da trắng như tuyết, mắt phượng khẽ cong, hai hàng lông mày lá liễu thanh tú, trên mặt mang theo nụ cười khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng lại giảo hoạt, chút nào không ai phát hiện ra đây chính là vị thượng tiên nghiêm túc thường ngày kia.

Ánh mắt dừng lại trên má nàng trong thoáng chốc, không hề kinh hoảng, Huyền Ngự như cũ cười nhạt, "Huyền Nữ mời nói."

Nàng chăm chú nhìn chàng.

Một lát, lại bĩu mày, rất không thú vị thở dài một tiếng, lại dịch thân mình trở về chỗ cũ, lòng bàn tay chống cằm, "Thôi vậy."

Ngón tay Huyền Ngự dừng lại, khóe miệng dù vẫn luôn treo nụ cười, thấy nàng không nói thêm lời nào, chàng cũng không nói gì nữa.


Chiếc xe ngựa xóc nảy nhanh chóng dừng lại.

An Tình và Huyền Ngự từ trên xe bước xuống, liền nhìn thấy trước mắt một mảnh đất hoang vu. Nàng nhớ rõ nơi này vốn là một thôn trang.

Trang này là của một địa chủ lớn, nơi đây xem như lãnh địa tư nhân, trồng không ít cây ăn trái và ruộng đồng. Nhưng giờ phút này, nơi đây trống trơn chẳng còn gì, có thể thấy là đã bị phá hoại rất nặng.


Hai người khi ở trong trang tình cờ nhìn thấy người làm vườn quản lý thôn trang, liền tiện thể hỏi vài câu.

Người làm vườn kia có vẻ điên điên khùng khùng, hỏi cũng không ra được điều gì.

Trong vườn tuy nói tiêu điều vô cùng, khắp nơi tràn ngập một luồng khí lạnh quỷ dị, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Nếu nói nơi này thực sự có yêu vật tác quái, nhưng lại không tìm thấy gì cả, chỉ có thể nói kẻ đó ẩn mình cực tốt. Cả hai đều không phải đồng tử, thân là thượng tiên tuần tra không tìm ra tung tích, thật sự khiến người ta có chút không vui.

Bỗng nhiên dừng bước, An Tình nhíu mày, cúi người nhặt một vật từ dưới đất lên, đưa cho Huyền Ngự.

Chàng đưa đến chóp mũi khẽ ngửi, lắc đầu nhìn nàng, "Không được."

Nàng đang định thở dài, mày Huyền Ngự lại hơi nhíu lại, "Khoan đã..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play