“Ưm…” Dần dần, An Tình không chịu nổi, tranh thủ lúc Hoa Kỳ rời môi mà thở dồn dập. Gương mặt nàng đỏ bừng, đẹp như ráng chiều hoàng hôn sau khi mặt trời lặn.
Bàn tay nhỏ muốn cự tuyệt mà lại như đón mời, đặt trên ngực người bên cạnh, những ngón tay hồng hào, óng ả tựa như được thoa một lớp mỡ, mềm mại và trong suốt.
Nhìn nhìn, Hoa Kỳ liền cúi người khẽ cắn một chút lên cánh môi mọng nước của nàng, giọng nói như dỗ dành: “…Sau này còn dám nói linh tinh không?”
An Tình lúc này mới hiểu thế nào là vác đá nện vào chân mình. Đây quả thật là tự mình đào hố chôn mình, rõ ràng cái cuốn xuân cung kia là nàng dùng để trêu chọc Hoa Kỳ, giờ thì hay rồi, lại bị chàng dùng để tương phản diễn!
Hai người tuy ngày thường tương đối nhàn nhã, nhưng cũng không thể hoàn toàn nói như vậy. Trước đó đã nói, Hoa Kỳ vẫn luôn dõi theo mọi động thái trong hoàng thành. Dù sao thiên hạ rộng lớn như thế, tiểu Hoàng đế chỉ cần làm sai một mình, liên lụy chính là muôn dân bách tính.
Hai người tuy hiện tại đang ở vùng ngoại ô, nhưng không biết khi nào, Hoa Kỳ vẫn sẽ bận rộn công việc đến đêm khuya. Mọi chuyển động của kinh thành hầu như không có gì chàng không biết. Không hổ là cáo già a, cáo già! An Tình đôi khi sẽ ở lại bầu bạn cùng chàng, nếu thật sự không chịu được nữa thì nàng sẽ tự mình đi ngủ trước.
Có lúc nhàn rỗi, hoặc khi không bận rộn, Hoa Kỳ đôi khi sẽ ngồi trên hành lang gỗ nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ mà ngây người. Hành lang ấy được lát bằng gỗ, An Tình đôi khi chân trần chạy trên đó, nhưng vào mùa đông lạnh giá, nàng sẽ bị ánh mắt uy hiếp của Hoa Kỳ bắt phải đi giày tất. Tuy nhiên, bản thân chàng đôi khi thậm chí còn dựa thẳng vào lan can hành lang mà ngủ gật. An Tình đoán có lẽ là do chàng quá mệt mỏi. Dù là những ngày tháng đơn giản hai người ra ngoài như vậy, chàng vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT