Chương 42: Bác sĩ, có bệnh sao bỏ trị?
Chợt, nàng cũng bắt đầu tìm kiếm trong biệt thự.
Nhưng trước sau không thấy bóng dáng Kiều Dương.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đi xuống lầu, gọi An Tình lại.
Chóp mũi nàng lấm tấm mồ hôi, trong lòng cũng có chút sốt ruột. Gần như đã tìm khắp phòng, nữ chính quả thật không có ở đây.
Nhìn thấy An Tình, Lâm Vũ bỗng nhiên ném mạnh thứ trong tay về phía nàng, lạnh giọng quát lớn, "Cô tự mình xem cho kỹ!"
Cánh tay bị trúng một cú, An Tình đau đớn nhíu mày.
Tờ giấy nhàu nát rơi xuống đất.
Nàng cúi người nhặt lên.
Thật lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, "Xin lỗi Lâm tiên sinh, tôi vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, Kiều tiểu thư... tôi cũng không rõ lắm."
Những thứ trên thư hẳn là do Kiều Dương viết, người bệnh thường rất bi quan, nói đơn giản, nội dung chính là nữ chính không muốn sống nữa. Lá thư này... xem như di thư.
"Đây là thái độ của các người đối với bệnh nhân sao?" Sắc mặt Lâm Vũ đen sầm, hắn giận dữ nói. "Các người chính là như vậy mà chăm sóc sao?"
An Tình im lặng. Mấy ngày trước nữ chính chỉ trông có vẻ tâm trạng không tốt, còn lại cũng không có gì, nàng cũng không nghĩ nhiều. Sự việc phát triển đến mức này, là điều nàng không hề đoán trước.
"Cạch!"
Một vật cứng lạnh lẽo dán lên trán, An Tình trừng lớn hai tròng mắt, chợt ngẩng đầu.
"Cô đi chết đi!"
Chỉ thấy Lâm Vũ mặt mũi âm lãnh, hắn đứng cách nàng chưa đầy 1 mét, giơ tay lên, lòng bàn tay nắm một khẩu súng lục, nòng súng đang chĩa thẳng vào giữa lông mày nàng.
Lông mi khẽ run, tim An Tình "thình thịch" nhảy lên. "Anh bình tĩnh một chút."
Một tiếng cười lạnh thoát ra từ miệng hắn, "Tôi rất bình tĩnh, các người đều đáng chết, Kiều Dương xảy ra chuyện, các người đều đáng chết!"
Thân mình nàng cứng đờ, ngón tay cuộn tròn lại. Vì khoảng cách quá gần, mắt thường thậm chí có thể nhìn rõ động tác ngón tay hắn đang siết cò súng. Đồng tử chợt co rút, An Tình nín thở thật chặt, xoay người chạy nhanh đi.
"Phanh!"
Theo tiếng súng vang lớn, dưới chân nàng trượt một cái, "Thịch!" cả người ngã vật xuống đất.
Tiếng đau đớn thê lương thấu tim, tựa như muốn chấn vỡ màng nhĩ. Thở hổn hển, An Tình toàn thân gần như ướt đẫm mồ hôi, nàng chật vật bò trên mặt đất.
"Cô cho rằng đây là nơi nào?"
Giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Ngay sau đó, "Phanh!" lại là một tiếng súng nữa.
Tiếng thét chói tai lại một lần nữa vang lên.
Sững sờ, không kịp giật mình, An Tình chợt chống đất đứng dậy quay đầu nhìn lại. Nàng khó khăn nuốt nước miếng, một tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch.
Thân hình thon dài, khuôn mặt vẫn anh tuấn, khóe môi người đàn ông không mang một tia mỉm cười nào, giờ phút này hắn bình tĩnh đứng ở cửa phòng khách rộng mở. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, một tay cầm súng, một tay đút túi quần, nghiêng đầu, mắt kính hơi phản quang, sợi tóc có chút hỗn độn rũ xuống trán, có vài phần lười biếng, nhưng ánh mắt lại sáng đến đáng sợ.
Cảm xúc căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng.
Thẩm Trì đã trở lại!
Giống như sống sót sau tai nạn, trong nháy mắt, An Tình toàn thân thoát lực ngã dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Rất lâu sau, chỉ thấy khóe môi Thẩm Trì cong lên, mang theo ý cười thấm đẫm sự lạnh lẽo, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hàn ý.
Nhất thời kinh hãi, trái tim vốn đã bình tĩnh của An Tình lại lần nữa "thình thịch" nhảy lên, không kịp nghỉ ngơi, nàng chợt nghiêng mặt nhìn Lâm Vũ.
Đối phương đã nằm bất động trên mặt đất, bên cạnh là một vũng máu lớn chảy ra.
Lâm Vũ trúng đạn rồi!
Nòng súng trong tay Thẩm Trì thẳng tắp nhắm vào người đang nằm trên mặt đất.
Bỗng nhiên, hắn híp mắt lại, ngón tay đặt trên cò súng khẽ động đậy ——
"Phanh!"