"Nếu thiếp đã chết, làm sao còn có thể khiến ngài vui vẻ được?"
Lời nói tưởng chừng ngây thơ vô hại được nàng nói ra với ngữ điệu tự nhiên đến vậy, khiến Đoạn Diệc trầm mặc. Hắn không chỉ bất ngờ, mà còn có chút không biết phải đáp lại thế nào. Hắn không kìm được ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá thần sắc trong ánh mắt nàng. Không có miễn cưỡng, không có bi thương, cũng không nửa điểm thống khổ của người sắp chết.
Không biết là cảm giác gì, từ từ lan tỏa nơi đáy lòng, Đoạn Diệc cảm thấy một tư vị khó tả, tâm trạng nặng nề, buồn bực càng thêm tệ hại.
An Tình lập tức cảm nhận được hơi thở quanh thân hắn trở nên bất thường, tựa hồ càng thêm ẩm ướt, âm lãnh. Nàng thở dài, ngoan ngoãn nhặt đũa gắp một miếng cơm ăn, "Nhưng mà, đồ ăn này cũng chẳng có gì ngon."
"Ngon miệng hay không thì có ích gì đâu?" Nàng rũ mắt, "Ngon hay dở, nuốt xuống rồi cũng chẳng còn tư vị gì."
"Ai, nói chuyện với ngài thật không thú vị." Nàng bất mãn liếc hắn, "Như cái hũ nút vậy. Khó có một người sống sờ sờ ở đây không sợ ngài mà nói chuyện, vậy mà ngài lại hay lắm, chẳng nói một lời."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT