Chương 19: Tướng Quân, Xin Hãy Xuống Ngựa
Dáng người uy mãnh đó chưa từng xuất hiện trước mắt công chúng, làm sao không khiến người ta mơ màng?
Bạch Chỉ ngồi cạnh Thái Tử, ngón tay khẽ khựng lại, mi mắt run rẩy. Rất lâu sau, nàng mới từ từ ngước mắt lên.
Một nam tử vận hắc y, gấm vóc thêu rồng cuộn mây, bước chân không nhanh không chậm, chậm rãi tiến vào điện.
Khoảnh khắc vừa đặt chân vào điện, mọi người liền cảm nhận được luồng khí áp bức mạnh mẽ. Thân hình nam nhân vĩ ngạn, mỗi bước đi như giẫm lên trái tim mọi người, khiến không ai dám thở mạnh.
“Thần khấu kiến Hoàng Thượng.”
Giọng nói trầm thấp pha chút khàn khàn vang lên.
“Mau bình thân.”
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu. Mọi người chỉ thấy cặp mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén, cánh môi mỏng như đao gọt. Dáng người cao lớn mà không thô kệch, đứng đó tựa như một con ưng trong đêm đen, kiêu ngạo nhưng khí thế bức người, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ cường thế ngạo nghễ thiên địa.
[Đinh! Khóa định mục tiêu công lược. Thuộc tính mục tiêu: Cao lãnh cổ hủ. Độ khó công lược: Ba sao rưỡi.]
Đây chính là vị tướng quân đã chém giết với giặc Oa ba năm, người được mệnh danh là “Mặt Lạnh La Sát” – Trấn Quốc tướng quân Tiêu Cùng!
An Tình không nhịn được nhìn thêm hai mắt, thầm tán thưởng vị tướng quân này quả thực "tú sắc khả xan" (dung mạo đẹp đẽ, ăn vào cũng được).
Sau một lúc lâu, những người trên đại điện mới hoàn hồn, ai nấy đều không kìm được mà than thở.
Sắc mặt Bạch Chỉ tái nhợt, ngón tay siết chặt thành quyền.
“Sao vậy?” Thái Tử nghiêng mặt quan tâm.
Bạch Chỉ lắc đầu.
An Tình cười, chỉ tay vào tên cung nhân đang đặt lễ vật mừng thọ của đối phương trong lòng bàn tay, nhướng mày nhìn về phía Tiêu Cùng.
“Lễ vật này của ngươi ta rất thích!”
Sắc mặt Tiêu Cùng vẫn bình tĩnh, không chút biểu lộ hỉ nộ, chỉ hơi gật đầu với nàng rồi không nói thêm lời nào, xoay người bước đến một bên.
Nàng khẽ cong khóe môi, quả không hổ là BOSS cao lãnh.
Quân thần hòa thuận vui vẻ, Hoàng đế long nhan đại duyệt, lập tức triệu công chúa đến bên cạnh. “An Dương, hôm nay là sinh thần của con, có điều gì mong muốn, phụ hoàng đều có thể ứng con!”
“Phụ hoàng không phải đang nói đùa đấy chứ?”
“Quân vô hí ngôn!” (Lời vua nói ra không phải trò đùa)
“Thật sao?”
“Tự nhiên.”
Đôi mắt An Tình đảo liên tục, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cong môi nở một nụ cười tinh quái. Nàng giơ ngón tay thon dài chỉ về phía trung điện, giọng nói trong trẻo:
“Nữ nhi muốn gả cho Tiêu Cùng Tiêu tướng quân, còn thỉnh phụ hoàng vì nữ nhi chỉ hôn!”
Mọi người kinh ngạc.
Trong điện nhất thời im phăng phắc.
Không khí lập tức chìm vào tĩnh mịch!
Công lược loại phản diện cứng rắn, lạnh lùng như Tiêu Cùng, trông chờ đối phương chủ động chắc chắn là không được, nàng nhất định phải ra tay trước.
Tiêu Cùng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía nữ tử lớn mật cách đó không xa. Nàng ta mặc một bộ váy dài gấm đỏ thêu loan điểu bằng chỉ vàng, khoác ngoài một lớp sa mỏng, dải lụa gấm thắt ngang eo tôn lên vóc dáng yêu kiều.
Môi hồng răng trắng, mái tóc đen như thác đổ. Mọi người đều kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ có nàng là cong môi đắc ý mỉm cười.