Chương 10: Boss âm hiểm biến thái

"Làm việc gì cũng cần bằng chứng, những chuyện cô nói, có bằng chứng không?"

Bành Bối Bối nghẹn lời, trừng lớn đôi mắt.

An Tình khẽ nhếch môi cười: "Cô còn chưa có bằng chứng, đã vội vàng bôi nhọ anh Tô, luôn miệng nói anh Tô hại cô."

"Anh Tô bận rộn công việc mỗi ngày, còn không lo xuể, thời gian đâu mà chú ý đến cô chứ?"

"Chẳng lẽ là cô Bành tự mình đa tình?" An Tình cười ngọt ngào, nhưng lại đâm thẳng vào mắt Bành Bối Bối. Lời lẽ nhẹ nhàng ấy như những mũi kim châm vào lòng cô ta.

Cô chỉ muốn yên tĩnh công lược thôi mà!

"Tô Minh, anh nói xem anh có làm không!" Ai ngờ chỉ số IQ của nữ chính giảm thẳng tắp, lại bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ Tô BOSS.

Tô Minh liếc nhìn Bành Bối Bối với hốc mắt đỏ hoe, nắm chặt ngón tay, rũ mắt xuống, trong lòng lại không nhịn được một trận co rút đau đớn, khiến anh gần như không thở nổi.

"Câm miệng!" An Tình vội vàng quát lớn. "Cô Bành, mời cô rời đi, ngay lập tức!"

"Các người, các người đều bắt nạt tôi!" Bành Bối Bối thút thít.

"Bảo an!"

"Làm phiền các anh, mời vị tiểu thư này rời đi."

Bành Bối Bối khóc lóc như một đóa bạch liên, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Minh.

Sắc mặt Tô Minh có chút vặn vẹo: "An Tình, em ngậm..."

"Mau đưa cô Bành ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi!" Tiểu tâm can của An Tình run lên, cô liều mạng nói ra câu này, một câu rất có thể sẽ bị tên biến thái Tô làm cho chết.

"Không được, các người buông tôi ra, buông tay!"

An Tình bước tới một bước, chắn chặt Tô Minh đang định xuống giường, không cho anh đuổi theo.

Nhanh như chớp, Bành Bối Bối đã bị đội bảo an hiệu suất cao kéo đi, trong phòng vẫn còn văng vẳng tiếng khóc của cô ta.

Bên tai lạnh buốt, giọng nói tức giận của Tô Minh vang lên: "Ai cho phép em tự ý làm vậy!"

An Tình chưa kịp phản ứng, bị anh đột ngột đẩy, lùi liền mấy bước. Cổ cô đột nhiên lạnh toát, thân mình trong khoảnh khắc đã bị anh dùng sức ép vào tường.

Trong nháy mắt, bàn tay to của Tô Minh đã siết chặt cổ An Tình.

Ngón tay lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh, ánh mắt âm u như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Quả nhiên lại phát bệnh rồi!

An Tình quật cường đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của Tô Minh, chịu đựng sự bạo nộ của anh.

"Ai cho phép em đuổi cô ấy đi!"

"Em ở đây chẳng là cái thá gì cả, ai cho em cái gan đó!"

Tô Minh như phát điên, dùng sức bóp An Tình, dường như trút bỏ mọi tức giận lên người cô.

"Khụ khụ." Sắc mặt An Tình đỏ bừng, không nhịn được ho khan.

[Đinh! Người chơi xin chú ý, sinh mệnh của ngài đang gặp nguy hiểm, thanh máu sắp bị quét sạch]

Tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống cô đã nghe không rõ nữa, hai mắt chìm vào bóng tối, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.

"Không bằng, em cứ chết đi!"

Đồng tử Tô Minh co chặt, bắt đầu siết chặt bàn tay, thân hình nặng nề đè lên An Tình, không cho phép cô cử động, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

"Tất cả đều muốn tôi chết."

Đôi mắt Tô Minh đỏ ngầu, nghĩ đến Bành Bối Bối, nghĩ đến Phương Du, nghĩ đến rất nhiều người... Nhiều người như vậy đều mong anh chết, mong anh biến mất, hận không thể anh lập tức tan biến khỏi thế giới này.

Không, anh không cho phép.

Anh muốn mọi người phải nhìn thật rõ, anh phải sống thật tốt, sống lâu hơn bất cứ ai!

"Các người sẽ không thành công đâu, cứ chết đi ——"

[Keng keng keng! Người chơi xin chú ý, thanh máu của ngài sắp bị quét sạch, bị hệ thống hủy diệt, xin đừng sợ hãi mà chấp nhận cái chết đi!]

Thiếu dưỡng khí, cổ họng đau rát, trong đầu An Tình chỉ còn lại nỗi kinh hoàng và sợ hãi vô tận, đối mặt với cái chết không biết, đối mặt với bóng tối đáng sợ, và cả sự không muốn rời xa thế giới mà cô từng biết.

"Tôi..." Thiếu dưỡng khí làm cô bắt đầu hoa mắt chóng mặt, lưỡi líu lại, dần dần không đứng vững.

Trong mơ hồ, cô lại thấy Tô Minh nhếch môi cười khát máu, lập tức khiến trái tim cô run rẩy dù ý thức đang dần mất đi.

Không được!

Cô không thể chết như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play