Mắt của bà lão hơi kém, không nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô ta, còn quan tâm hỏi chuyện về cuộc sống của cô ta: “Cô bé, cháu ở một mình à? Cháu cãi nhau với gia đình sao?”
Tống Chiêu Đệ nói: “Cháu không có người nhà, cháu là trẻ mồ côi.”
"Không có người nhà... Bà cũng không có người nhà." Bà lão nói: “Vốn dĩ bà cũng có một đứa con gái, nhưng mới được ba tuổi thì mất vì tai nạn xe, thế nên bà cứ ở một mình như vậy. Nhưng hôm nay gặp cháu, bà thấy như được gặp lại con gái mình vậy.”
“Cô bé à, sau này cháu có thể thường xuyên đến đây ăn cơm với bà nhé, thấy cháu là bà rất vui.”
Tống Chiêu Đệ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Cứ như vậy, vì một bữa cơm của bà lão, Tống Chiêu Đệ vứt bỏ hết những thứ thuốc lá và rượu bia, dấy lên hy vọng với cuộc sống một lần nữa.
Những lúc rảnh rỗi, cô ta thường xuyên đến nhà bà lão làm cơm, quét dọn nhà cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT