Kỷ Hòa hỏi: “Anh xem qua bức tranh kia chưa?”
Ngô Thần Nhạc: “Tôi từng nhìn qua một lần, hình như là tác phẩm của một họa sĩ thời Đường, bức tranh vẽ một vị hoàng đế cùng mấy phi tần…”
“Nhưng tôi không nhìn kỹ. Bố tôi coi bức tranh đó như báu vật, người bình thường tới gần ông ấy sẽ tức giận nên bình thường chúng tôi cũng không dám đến gần.”
[? Anh ta đã lớn như vậy rồi, còn sợ bố sao.]
[Tức là, một người hơn ba mươi tuổi, còn sợ một ông già gần sáu mươi tuổi, người anh em, lá gan của cậu nhỏ quá đi. Nếu bố tôi mà mang bức tranh kỷ quái kia về, tôi sẽ lấy luôn bức tranh đi, ông ấy có thể làm gì chứ?]
Ngô Thần Nhạc nói: “Không phải tôi sợ bố, mà…”
“Sở dĩ gia đình tôi có được địa vị và tiền tài như bây giờ đều nhờ vào bố tôi khi còn trẻ đã nỗ lực làm việc. Ông ấy bỏ học từ cấp hai để ra biển kinh doanh, một đường gian truân vất vả, sau nhiều năm nỗ lực, trên người ông xuất hiện một áp lực vô hình. Cho dù bây giờ tôi đã tiếp quản sự nghiệp gia đình nhưng ở nhà chúng tôi, bố tôi vẫn có quyền lực tuyệt đối.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT