Sau khi nghe được ý đồ của hai người, đoàn trưởng thở dài nặng nề.
"Tôi vốn không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Chuyện này là một ám ảnh rất lớn đối với tất cả chúng tôi khi đó.”
"Tôi còn nhớ, chúng tôi bước vào nhà hát thì thấy Phạm Thanh Thanh treo cổ trên trần nhà... Mặc váy trắng, lắc lư ở đó, lưỡi thè ra rất dài.”
"Lúc đó có người nói, Phạm Thanh Thanh chết rất oan, sẽ hóa thành ma báo thù, nhà hát này sẽ không yên ổn. Sau khi Phạm Thanh Thanh chết, không lâu sau đó, đoàn múa của chúng tôi cũng tan rã. Lòng người hoang mang, làm sao có thể tiếp tục để biểu diễn được?”
"Tôi cũng có một thời gian dài không tiếp xúc với múa... Mãi cho đến năm sáu năm sau, chấn thương tâm lý của tôi mới khá hơn mới thành lập nên đoàn múa ‘Thiên thượng nhân gian’ bây giờ.”
“Cái chết của Ngô Mộng Nguyệt... Thực sự khiến tôi có một khoảnh khắc hoảng hốt, như thể Phạm Thanh Thanh năm xưa không cam lòng, đã trở lại... Tôi không muốn nhớ lại chuyện năm xưa... Tận mắt chứng kiến một người treo cổ, đối với tôi mà nói... Thật sự là quá đau đớn...”
Kỷ Hòa nói: “Nhưng bây giờ bà cũng đã thấy rồi, nếu không giải quyết chuyện của Phạm Thanh Thanh thì sẽ có nhiều người chết hơn. Dù đoàn múa bây giờ đã đổi tên thành ‘Thiên thượng nhân gian’ nhưng cũng không thoát khỏi số phận mà từng người xảy ra chuyện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT