Là Đỗ Xuyên.
Cô ấy đã già rồi, có lẽ đã không còn trẻ như trong trí nhớ của cậu nữa.
Đỗ Xuyên nhìn cô, cô cũng nhìn Đỗ Xuyên.
“Em xin lỗi, em không hề quên...”
Nước mắt cứ thế mà tuôn ra bởi vì cô có vô vàn điều muốn nói với đối phương.
Từ lúc bước ra khỏi cô nhi viện, bất cứ giây phút nào cô ấy cũng đều nỗ lực tìm kiếm một mái nhà.
“Nhà” chưa bao giờ là nơi mà chỉ có những người chung máu mủ mới có thể tạo thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play