Diêm Lập: “Ông nghĩ chúng tôi cũng là loại vô liêm sỉ như ông sao? Yên tâm đi, chúng tôi không thèm làm gì con trai của ông cả đâu!”
“Vậy rốt cuộc con trai tôi sao rồi? Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, cả đời này mấy người cũng đừng mong biết được chân tướng của sự việc năm đó!”
Diêm Lập cười khẩy một tiếng.
Đúng là cậu ấy nên khen Đàm Tuyền một câu “hổ dữ không ăn thịt con”.
Đúng lúc này, có mấy người dân trong thôn vội vàng chạy tới đây. Còn có một vài đứa trẻ vừa khóc vừa chạy theo phía sau.
Diêm Lập chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức nhận ra.
Đây chẳng phải là những đứa trẻ trước đó đã đến tìm Vương Ma Tử khóc lóc nhờ giúp đỡ sao!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT