Cậu bé cười với Kỷ Hòa: “Đánh tôi, mắng tôi, nhốt tôi trong tủ quần áo, không cho tôi ăn... tất cả đều là chuyện thường ngày.’’
“Cuối cùng, vết thương trên người tôi bị giáo viên trong trường phát hiện. Giáo viên báo cảnh sát, tôi bị buộc phải trở lại trại trẻ mồ côi, và mẹ tôi cũng bị đưa vào bệnh viện để điều trị.’’
“Sau khi được đưa trở lại trại trẻ mồ côi không lâu, tôi đã chết vì bệnh. Còn mẹ tôi vẫn sống khỏe mạnh. Nhưng làm sao tôi có thể tha cho bà ta? Mỗi ngày tôi đều xuất hiện bên cạnh bà ta, thưởng thức khuôn mặt sợ hãi của bà ta. Trước đây, tôi đã sợ bà ta; bây giờ, đến lượt bà ta nếm trải cảm giác đó...”
Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn cậu: “Vậy nên cậu đưa Ngốc Ngốc đi vì thương hại thằng bé?”
“Đúng vậy.” Đào Kiệt nói: "Ngốc Ngốc giống như là tôi thứ hai, cùng là trẻ mồ côi, cùng là bố mẹ ly hôn và cũng bị mẹ nuôi bạo hành... Ha ha, tôi khi xưa không có khả năng bảo vệ mình, nhưng bây giờ, tôi có khả năng bảo vệ thằng bé.’’
“Cô gái này, tôi sẽ không để Ngốc Ngốc trở về bên cô. Thằng bé ở bên tôi sẽ tốt hơn ở bên cô.”
Kỷ Hòa ngắt lời cậu: “Tôi không quan tâm cậu đã đưa thằng bé đi đâu, nhưng người và ma khác nhau, cậu không thể luôn ở bên thằng bé. Hơn nữa... tôi nghĩ, có lẽ cô Lâm Du không giống mẹ của cậu.’’
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT