Nhưng ngay khi nhìn thấy Triệu Tương, khuôn mặt vốn dữ tợn của Triệu Ngọc lại lộ ra một nụ cười hiền hòa và nhẹ nhõm.
Sau đó, khuôn mặt hoàn toàn tan biến trong không khí…
Triệu Tương ôm kiếm gỗ đào trong tay, từ từ ngồi xuống, cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Cô ấy thì thầm: “Chị ơi, em đã làm được rồi...”
Điền Điền không hiểu vì sao “mẹ” lại khóc, nhưng vẫn vụng về đưa tay lau nước mắt cho “mẹ”, giọng non nớt nói:
“Mẹ ơi, đừng khóc. Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ nhớ dì Tương Tương sao?”
“Dì Tương Tương sẽ trở lại với chúng ta mà...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT