“Vừa rồi gan không phải lớn lắm sao?” Cố Túng vuốt mái tóc dài của Khương Dĩ Nha như đang vuốt ve một con mèo: "Còn biết đâm người nữa cơ đấy.”
Cơ thể Khương Dĩ Nha từ từ thả lỏng, dần quen với nhịp điệu “ăn uống” này, một bên vai dựa vào lồng ngực rắn chắc, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo sơ mi của đối phương: “Không phải anh đưa dao cho em sao?”
“Anh đưa dao cho em là muốn em phòng thân, nếu bị trói thì có thể tự mình cắt đứt dây thừng hay gì đó.” Cố Túng hơi cúi đầu, chóp mũi cọ qua đỉnh đầu sợi tóc của thiếu nữ, ý cười trong mắt chợt lóe lên rồi vụt tắt: "Không ngờ em lại đâm thẳng vào Quan Dũng Sơn.”
Khương Dĩ Nha ngơ ngác ngẩng đầu, chớp chớp hàng mi: “Ý của anh là vậy à?”
Cố Túng không buồn đoán xem trong lòng cô rốt cuộc mình có hình tượng như thế nào nữa, cảm giác ấm áp từ mũi chảy xuống, anh hơi ngửa đầu, đưa tay bụm chặt mũi.
Khương Dĩ Nha luống cuống tay chân lấy giấy cho anh lau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play