Phòng bao lặng ngắt như tờ, mọi người đều nín thở tập trung nhìn chằm chằm Lương Hinh Nguyệt, chờ cô ta trả lời.
Thái Minh Phượng sợ con gái không chịu nổi áp lực thừa nhận, bà ta nổi điên la lên: “Mấy người làm gì hả? Cho dù mấy người có ép hỏi con tôi thế nào thì lúc đó nó cũng không có mặt ở hiện trường. Hơn hai mươi năm trước cảnh sát đã phán án, mẹ của cậu là tự sát! Tự sát! Đừng có ép con gái tôi nữa, có được không?”
Vạn Chính Phong đứng ở trước bàn, so với Thái Minh Phượng nổi điên thì anh lại cực kỳ bình tĩnh: “Vậy bà giải thích xem vì sao trong móng tay của mẹ tôi là có tơ máu thuộc nhóm máu AB hả!”
Thái Minh Phượng đột nhiên nhớ ra gì đó, bà ta giải thích: “Lúc đó Hinh Nguyệt ăn trộm đồng hồ của mẹ cậu, không phải bị mẹ cậu bắt được sao? Trong lúc nó giãy dụa, móng tay của mẹ cậu quá nhọn quẹt trúng cánh tay của nó, làm tay nó bị trầy, vậy chẳng phải sẽ để lại vết máu sao?”
Tô Nguyệt Hòa cũng không cãi lại, chỉ tiếp tục nói theo lời bà ta: “Nói cách khác, Lương Hinh Nguyệt lén ăn trộm đồng hồ bị bắt được, móng tay của mẹ Chính Phong quẹt trúng cánh tay của ta, Lương Hinh Nguyệt vì muốn mẹ của Chính Phong tha cho cô ta cho nên mới thành thật khai báo gian tình của bà và Lương Dịch Sơ, sau đó Lương Hinh Nguyệt rời đi, mẹ của Chính Phong luẩn quẩn trong lòng nên mới tự sát, đúng không?”
Tuy rằng không muốn thừa nhận mối quan hệ giữa bà ta và Lương Dịch Sơ bị phán định thành gian tình, nhưng lúc này Thái Minh Phượng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể trả lời: “Chắc là như thế.”
“Bà ấy làm trầy tay phải hay là tay trái của Hinh Nguyệt?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play