Vạn Chính Phong lạnh lùng nhìn bọn họ diễn xiếc, trong lòng cười lạnh, anh hỏi Ngưu Chấn Hoa: “Ai sai khiến ông viết cái này?”
Ngưu Chấn Hoa lắc đầu: “Tôi quên rồi.”
Mấy cái thư cử báo này viết thì viết thôi, nhiều năm trôi qua, cũng không thể nào truy cứu trách nhiệm nữa, ông ta nói quên thì không ai có thể làm gì được ông ta.
Vạn Chính Phong đầy thâm ý cười nói: “Xem đi, tai vạ đến nơi không chỉ có mỗi người mỗi chạy mà còn đổ lỗi cho nhau nữa.”
“Hai bức thư tố cáo này, bức thư năm ngoài là do Thái Minh Phượng sai Ngưu Chấn Hoa viết; thư cử báo ông ngoại tôi vào hai mươi năm trước là Lương Dịch Sơ sai khiến Ngưu Chấn Hoa viết. Tôi có nhân chứng.” Vạn Chính Phong nói xong câu đó, cho dù tất cả những người ngồi đây chưa nhìn thấy nhân chứng nhưng cũng đều đã tin tưởng.
Bởi vì mọi người đều có được sức phán đoán cơ bản.
Viên Kiều đứng ở một bên cười nói: “Tôi có thể làm chứng, tôi cũng có nhân chứng. Nhân chứng của tôi chính tai nghe thấy Ngưu Chấn Hoa nói với vợ của ông ta rằng ông ta bị Lương Dịch Sơ sai khiến, viết thư cử báo tư lệnh Vạn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play