“Ông ngoại của anh tự sát để tự biện bạch trong sách, cũng là vì bảo đảm an toàn cho người nhà.”
“Lúc đó trong cuộc họp có những ai?”
Chuyện này thì Lương Chính Phong nhớ rất rõ: “Ngoại trừ ông ngoại anh ra thì còn có năm người, trong số đó có người bây giờ đã trở nên rất ghê gớm, cũng có ông nội của anh, cho nên năm xưa mới có người đồn là ông nội của anh cử báo. Ý của ông nội anh thì lại là không phải bất kỳ ai trong năm người bọn họ, rất có khả năng là có người trong lúc nói chuyện phiếm với người khác đã vô tình lỡ lời, không biết sao mà lại bị truyền ra bên ngoài.”
Tô Nguyệt Hòa đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: “Có khi nào người lỡ lời chính là ông nội của anh không? Ông nội của anh lỡ lời, lại bị Thái Minh Phượng nghe được.”
“Lúc đó Thái Minh Phượng còn chưa quen biết ông nội của anh.”
“Vậy thì là ông nội của anh lỡ miệng, cha của anh nghe được, sau đó lại coi nó như một đề tài nói lại cho Thái Minh Phượng nghe.”
Lương Chính Phong gật đầu đồng ý: “Nếu là thế này thì cha anh chắc chắn cũng đã đoán được Thái Minh Phượng cử báo. Hoặc cũng có thể là... ngay từ đầu ông ta đã biết chuyện này rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play