Trang Thuận Lan đứng ở bên ngoài chuồng heo nhìn sáu con heo trắng như tuyết ở bên trong, trong lòng lạnh lẽo.
"Làm sao lại mua heo giống? Con còn mua sáu con? Con điên rồi!" Trang Thuận Lan thấp giọng mắng, nếu không phải nể tình con gái xem mắt thành công thì đoán chừng bà sẽ vào bếp rút dao rồi.
“Mua bao nhiêu tiền? Dùng tiền của cha con hả? Một trăm không? Cha con ba dưa hai táo cứ như vậy bị con lãng phí tiền. Rốt cuộc con có sốt ruột hay không vậy? Chúng ta còn phải xây nhà cho con kết hôn đó!”
Nhìn tay mẹ già cũng run lên, Tô Nguyệt Hòa vội vàng trấn an: “Mẹ đừng vội, con không có dùng tiền của cha, đều là tiền con bán thảo dược mua được.”
Trang Thuận Lan biết Tô Nguyệt Hòa đào một chút sâm núi cùng hắc cẩu kỷ đi huyện thành bán, bà cho là nhiều nhất có thể bán được hai ba mươi đồng, bà có chút không thể tin được: “Chỉ với chút lâm sản này của con?”
“Không chỉ một chút, cộng lại ba cân đó, đều là hàng loại một, cân bằng cân tiểu ly. Sau khi cửa hàng Trung Dược thu về, tiệm thuốc bán là dựa theo gram bán ra bên ngoài. Tổng cộng bán 117 đồng, sau đó mua heo giống và lồng đòn gánh, bỏ ra 97.”
Trang Thuận Lan lúc này mới bình tĩnh một chút, không sử dụng tiền trong nhà thì tương đương với lấy không, nhưng quay đầu nhìn thấy mấy con heo trắng kia thì rất không vừa mắt.
“Sao con lại không mua heo đen?”
"Không có mua heo. Toàn bộ chợ chỉ có nhà này bán heo giống, hơn nữa hiện tại người xung quanh huyện thành đều nuôi heo trắng, heo trắng thịt béo..." Tô Nguyệt Hòa nói một cách khoa trương: “Cho ăn tốt thì nửa năm có thể đạt ba trăm cân.”
“Con bớt khoác lác với mẹ.”
“Con không có khoác lác. Hồi tết Trung thu cha con cầm về cái chân giò heo kia mẹ cũng ăn rồi, đó chính là heo trắng đó, có ngon hay không?”
Ăn ngon chứ, cực kỳ ngon, Trang Thuận Lan không nói.
Tô Nguyệt Hòa tiếp tục: “Heo càng nặng, giá thu mua càng cao, cho nên chúng ta có thể nuôi heo trắng, vì sao lại không nuôi? Nếu như mẹ không thích ăn vậy thì nuôi lớn rồi bán hết đi lấy tiền.”
Cho dù về sau có bán đi hết thì hiện tại làm sao nuôi đây?
Trang Thuận Lan nhìn sáu con heo đang gào khóc đòi ăn mà phát sầu: “Với chút lương thực ít ỏi của nhà chúng ta, người ăn còn không đủ, sáu con heo, sáu cái miệng, còn phải nghĩ cách đi mua trấu và cám.”
Tô Nguyệt Hòa đã sớm lên kế hoạch rồi: “Tuần sau con đi huyện thành mua. Sáu con heo này, con đã mua thì con sẽ nghĩ cách nuôi lớn bọn chúng. Mẹ không cần phải để ý đến.”
“Mẹ có thể mặc kệ sao? Mẹ mặc kệ, đêm nay con cho chúng nó ăn cái gì.”
Tô Nguyệt Hòa cười hì hì một tiếng: “Bữa thứ nhất cho chúng nó ăn ngon một chút, trong nhà không phải còn có cám sao? Thêm chút bắp ngô khoai lang và rau cho heo, để bọn chúng ăn no chút, em tư đã đang nấu.”
Bắp ngô khoai lang…
“Con đúng là bỏ vốn.”
Bọn chúng sẽ báo đáp con, Tô Nguyệt Hòa ngoan ngoãn cười, không có đáp lời.
*
Vạn Tú Mẫn làm xong cơm tối, từ phòng bếp đi ra, cô ây nhìn đồng hồ trên vách tường, sáu giờ rưỡi, làm sao thằng nhóc Lương Chính Phong này còn chưa trở về.
Chồng cô ấy, đoàn trưởng Lý Thời Cương đang chơi cờ cá ngựa với bọn nhỏ, anh ấy nhìn vợ, biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
“Sầu cũng vô dụng, người ta vốn chính là vì ứng phó em, ứng phó tổ chức, con người nó ấy à, thích hợp tự do yêu đương.”
Vạn Tú Mẫn trợn mắt liếc nhìn Lý Thời Cương: “Thật ra em cũng muốn cho nó tự do yêu đương, nhưng quân doanh Nhạn Bắc này, anh tìm cho em mấy cô gái chưa lập gia đình ra nhìn xem thử. Không giới thiệu thì phải làm kẻ độc thân suốt đời.”
Lý Thời Cương nhớ ra cái gì đó: “Lần trước em nói đối tượng hẹn hò này là muốn kén rể, Chính Phong bằng lòng?”
“Anh cảm thấy nó sẽ quan tâm?”
“Đúng là đứa bướng bỉnh”
Vạn Tú Mẫn cởi tạp dề đi ra viện tử, đang muốn đi ký túc xá tìm người, vừa đẩy cửa sân ra thì phát hiện Lương Chính Phong từ đằng xa đi tới.
Chờ em trai đến gần, Vạn Tú Mẫn ngửi thấy mùi dầu máy khắp người anh, “Sao em về muộn thế?”
Lương Chính Phong nói: “Em sửa xe ở nhà để xe.”
Đã sửa xong chiếc bán tải kia, về sau anh cũng không cần mượn xe trong đội nữa, muốn dùng xe thì có thể dùng bất cứ lúc nào.
"Làm sao lại để em sửa xe chứ?" Vạn Tú Mẫn hỏi xong cũng không đợi em trai đáp lời, lại sốt ruột hỏi: “Hôm nay em xem mắt thế nào?”
Cô ấy nhìn chằm chằm Lương Chính Phong, trở về còn có tâm tư đi sửa xe, xem ra không đùa.
“Rất tốt.”
"Là thành rồi?" Vạn Tú Mẫn rất là bất ngờ, nhưng nhìn biểu cảm của Lương Chính Phong, khóe miệng còn có một tia ý cười nhàn nhạt, thằng nhóc này!
Cô ấy vui vẻ đánh em trai một cái: “Em có mời cô gái người ta đi xem phim không?”
“Cô ấy phải bắt xe về nhà, không có thời gian đi xem.”
“Các nói thế nào rồi?”
“Nói thế nào là thế nào?”
Vạn Tú Mẫn vốn muốn nói chuyện kén rể nhưng sau đó ngẫm lại không có ý nghĩa, có phải ở rể hay không cũng không quan trong.
Cô ấy đổi lời hỏi: “Cô bé này thế nào?”
Lương Chính Phong nghĩ nghĩ, nên dùng từ gì để hình dung, giống như dùng từ gì hình dung cũng không đủ diễn tả hết ý tứ, cuối cùng, anh đành phải nhàn nhạt nói: “Rất ưu tú, cũng biết nhiều, giống như em, không quan tâm ánh mắt của người khác.”
Lúc xem mắt còn có thể mua heo giống, là người quyết đoán.