Phó biên tập Khám lo lắng nói: “Có khi nào sẽ xảy ra chuyện không?”
“Lão Khương cũng tự có chừng mực.” Chủ nhiệm Trương vẫn ngồi tại chỗ, cảm thán nói: “Sao chúng ta lại thua trong tay con nhỏ này chứ.”
Phó biên tập Khám là người gầy nhưng lại rất có cơ bắp, trên mặt ông ta không có quá nhiều thịt thừa, ông ta cười cười nói: “Thật ra có thể đi ra nước ngoài cũng rất tốt, dù sao cũng tốt hơn suốt ngày ở đây lo lắng đề phòng. Đi ra nước ngoài sinh sống, sẽ tốt hơn biết bao.”
Phó biên tập Khám bắt đầu tưởng tưởng đến tương lai tốt đẹp.
Chủ nhiệm Trương cũng cười nói: “Đi ra nước ngoài đương nhiên là tốt rồi, nước ngoài là thiên đường. Nhưng mà cầm tiền trợ cấp và tiền hưu rồi đi thì mới coi như là thật sự viên mãn. Thôi, đừng nghĩ nhiều như thế, hi vọng ngày mai có thể an toàn vượt qua cửa ải lần này.”
*
Hơn năm giờ, Tô Nguyệt Hòa đã tỉnh lại, mãi đến sáu giờ rưỡi mới thức dậy, cô kéo màn, đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy dòng sông Châu ở nơi xa đang bị sương sớm bao phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT