Năm phút sau, cô vác một cái rương gỗ cực nặng đến.
Trên rương còn có ổ khóa, có lẽ mới chôn giấu không được bao lâu cho nên vẫn chưa bị mục rữa, Tô Nguyệt Hòa đi về giường nói: “Còn khóa.”
Ông cụ Tô lấy chìa khóa trên trên dây quần đưa qua: “Con mở rương ra.”
Tô Nguyệt Hòa dùng chìa khóa mở rương gỗ, ai có thể ngờ được là trong rương còn có rương.
Bên trong rương nhỏ lại là một cái chìa khóa khác, sau khi mở ra xác nhận số lượng không sai rồi, lúc này ông cụ Tô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Nguyệt Hòa phân tích với ông nội: “Bác cả vội vàng đến kêu ông, ông nội đi ra ngoài còn chưa kịp khóa cửa, thời gian này cũng chỉ đủ để Tô Bách Tùng có thể tận dụng cơ hội lén chui vào phòng tìm kiếm, nhưng nó không ngờ ông lại về nhanh như thế, lúc lao ra ngoài, nó sợ bị ông thấy cho nên mới đẩy ngã ông! Con đoán quá trình là như thế này.”
Ông cụ Tô cũng không nhìn thấy rõ là ai, nhưng từ chiều cao và dáng người để suy đoán thì chính là Tô Bách Tùng, ông ấy thất vọng lắc đầu: “Thật không ngờ thằng ranh chết tiệt này lại nặng tay như thế. Nếu không phải ông kêu to thì ông sợ là nó đã...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT