Đới Lập Quân cười cười: “Nói ra cô đừng giận, cha cô chính là loại người nhát gan, sợ phiền phức, sợ phiền toái, hơn nữa vợ con của ông ta đều ở dưới quê, xác suất bị vợ ông ta phát hiện là rất thấp, cô biết đó, muốn tống tiền phụ nữ rất khó, nhưng đàn ông thì khác, ông ta sĩ diện, ông ta muốn có tương lai, ông ta cũng không muốn kiếm chuyện, lại còn là người làm công tác văn hóa nữa, đây chính là người được chọn lý tưởng nhất. Trùng hợp thay, cha cô lại cần dùng tiền gấp, đến tìm tôi để dự chi tiền lương, tôi lập tức nảy ra một kế, đưa cho ông ta năm mươi đồng.”
Tô Nguyệt Hòa nhìn cha cô.
Tô Vận Xương nghe được những lời này, đã vừa xấu hổ vừa tức giận từ lâu, ông cắn chặt răng, cố kiềm chế xúc động.
Ông đã nhịn suốt mười năm rồi, bây giờ là thời khắc quan trọng, ông nhất định phải nhịn, ông cứ coi như không nghe thấy gì đi.
Tô Nguyệt Hòa gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, cô cười cười nói: “Lúc nãy ông nói ông muốn cha tôi bỏ tiền để chăm sóc cho người nhà của ông, đúng không?”
Gương mặt Đới Lập Quân vốn còn đang mỉm cười đột nhiên hơi cứng lại, hình như ông ta không muốn nhắc đến chuyện này quá nhiều.
Phan Phượng Liên trả lời thay cho ông ta: “Khi đó ông ấy thân thiết với tôi, tôi biết được rất nhiều chuyện của ông ấy, chuyện ông ấy lừa cha cô tôi cũng biết luôn. Lúc đó ông ấy sợ bị xét nhà cho nên lén lút để mấy hồ sơ phạm tội không thể để người khác nhìn thấy ở nhà tôi, để sau này tôi đưa lại cho vợ ông ấy. Ai mà ngờ vợ con ông ấy lại không đáng tin như thế, ông ấy vừa mới bị bắt đã lập tức cắt đứt quan hệ với ông ấy. Làm gì có bao nhiêu phụ nữ giống như tôi, thật tâm thật lòng với ông ấy, sẵn sàng chờ ông ấy suốt mười năm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play