Lưu Hỉ Muội cũng không thua bà: “Bà tưởng bà là Hoàng Thái Hậu Từ Hi hả! Còn mơ đến chuyện làm mẹ chồng là có thể ăn hiếp con dâu sao? Lúc tôi mới gả vào nhà bà, tôi có dám ăn hiếp bà không? Còn không phải là bà ép tôi thành ra thế này! Nếu tôi mà lại yếu đuối thêm một chút, chắc bà đã leo lên đầu tôi ị phân luôn rồi. Bà tưởng bà là mẹ chồng tôi thì có thể ăn hiếp tôi à? Mơ đi!”
Tô Nguyệt Hòa cũng khuyên: “Bà Đàm đúng không? Tôi chỉ nói vài câu, tôn trọng là lẫn nhau, chị Hỉ không phải loại người sẽ chủ động ăn hiếp người khác, bà tôn trọng chị ấy, chị ấy chắc chắn cũng sẽ tôn trọng bà. Bà không tôn trọng chị ấy, vậy bà cũng đừng trách tại sao chị ấy lại phản kháng. Đúng không?”
Bà Đàm lộ ra vẻ mặt như đưa đám nói: “Ít nhất cũng phải cho tôi ít muối chứ.”
“Vậy bà xin lỗi chị ấy trước đi, xem xem chị Hỉ có tha thứ cho bà không.”
“Tôi...” Trên đời này bà Đàm chưa bao giờ nghe thấy chuyện mẹ chồng phải cúi đầu xin lỗi con dâu, không có đạo lý này.
Tô Nguyệt Hòa cũng đã nhìn ra bà cụ này là một người bảo thủ chỉ thích bắt nạt kẻ yếu, cô cười nói: “Nếu bà không xin lỗi, vậy thì chỉ có thể ăn đồ ăn không muối. Chị Hỉ không quăng đống mì kia xuống đất cũng đã tốt lắm rồi. Nếu mẹ chồng tôi dám đối xử với tôi như thế, tôi nhất định sẽ quăng hết mì của bà ta xuống đất.”
Bà Đàm lập tức nghẹn họng, bà ta nhìn Tô Nguyệt Hòa, không ngờ một cô gái xinh đẹp trông yếu đuối lễ phép như thế lại có thể mỉm cười nói ra những lời nói kiên cường này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play