Hoàng Xuân Mi nghe Tô Vận Xương nói thế cũng khó chịu, nhưng bà ấy thật sự bất lực, không thể giúp được gì, chỉ có thể khuyên.
“Anh rể, anh nghe lời em, cái tên Đới Lập Quân kia, gã ta tham ô là đáng đời, anh xui xẻo bị gã kéo xuống chết cùng, anh chưa từng tham ô một xu một hào nào, anh vô tội, đúng không?”
Tô Vận Xương nói: “Anh chỉ vay tiền của gã, anh chưa từng tham ô một xu nào, mấy năm nay, anh không biết đã trả lại cho bọn họ gấp bao nhiêu lần rồi.”
“Anh cứ thành thật nói cho Tô Hòa đi, con bé sẽ thông cảm cho anh, nếu con bé không giúp được gì thì cũng không còn cách nào, nhưng nếu anh cứ im lặng không chịu nói gì hết, cuối cùng tự mình hại mình đến chết, anh nói coi sau khi Tô Hòa biết được sự thật rồi, con bé có oán trách anh không? Lỡ như nó giúp được anh thì sao? Anh không nói, không có bất cứ lợi ích gì, nhưng nếu anh nói với con bé, nói không chừng còn có được một ít hi vọng, anh nói có đúng không?”
Hình như Tô Vận Xương đã có hơi dao động: “Chủ yếu là anh không biết con bé có thể giúp được gì cho anh.”
Hoàng Xuân Mi lập tức cạn lời: “Anh rể, nếu như anh nghĩ ra thì anh còn cần người ta giúp làm gì nữa? Đúng không?”
Con người Tô Vận Xương chính là như thế này, ông không có chính kiến, làm chuyện gì cũng cứ do dự, chần chừ không có quyết đoán, Hoàng Xuân Mi cũng sốt ruột thay cho ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT