Trên bàn cơm lại nhắc đến vấn đề việc làm của Tô Nguyệt Hòa, Vạn Tú Mẫn cười nói: “Chị vừa mới về là gặp ngay chị Trương, em có biết chị Trương khó chơi đến mức nào không, chị ấy cứ kéo chị lại mãi, bắt chị phải khuyên em đến hậu cần của chị ấy đi làm.”
Tô Nguyệt Hòa cười nói: “Không phải chị ấy nói còn phải đợi hậu cần có chức vị trống mới được sao?”
“Thì là muốn em đợi đó, chị nói với chị ấy là cứ để em xem xét lại. Thật ra đi đến chỗ hậu cần nói trắng ra sẽ không học được bao nhiêu thứ, không bằng em đến chỗ tài vụ của chị đi.” Vạn Tú Mẫn là phó chủ nhiệm của khoa tài vụ, cô ấy có thể tuyển Tô Nguyệt Hòa vào tài vụ: “Đến tài vụ rồi chị sẽ hướng dẫn em, em sẽ có được một nghề phòng thân, đúng không?”
Tô Nguyệt Hòa lẳng lặng nghe, cô gật đầu nói: “Đúng là tài vụ sẽ tốt hơn hậu cần rất nhiều.”
Vạn Tú Mẫn vui vẻ cười nói: “Chứ còn gì nữa. Chị nghe nói cha của em cũng làm tài vụ xuất nhập, cái này cũng vừa khéo, coi như là con kế nghiệp cha.”
Nhưng nếu như đi tài vụ thì coi như ba năm tu chân của cô sẽ bị lãng phí, sẽ không có bất cứ cơ hội nào để phát huy cả.
Lương Chính Phong biết Tô Nguyệt Hòa không có hứng thú gì với tài vụ, anh nói: “Nguyệt Hòa muốn đến nhà xưởng bên ngoài đi làm, em hỏi bộ nhân sự rồi, bên chỗ nhà máy xà phòng có vị trí trống, có thể đi, nhưng tiền lương thấp, chức vụ cũng không được tốt lắm. Nhà máy Tùng Hương cũng được luôn, tiền lương cao, nhưng giai đoạn đầu có lẽ sẽ khá vất vả, nhưng sau này có thể nghĩ cách điều về cục lâm nghiệp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play