Em ba không hiểu: “Vì sao không thể nói chứ?”
“Ai cũng biết anh rể cả của con là cán bộ cấp huyện, sau này mấy người muốn bò lên cao hơn, muốn tìm quan hệ, có phải đều sẽ chạy đến nhà của chúng ta không? Con không để ý tới người ta thì sẽ đắc tội với người đó, nhưng nếu con giúp người này rồi, sau này còn giúp người khác nữa không? Con không giúp, người ta tức giận, nói không chừng một ngày nào đó người ta bỏ thuốc giết chết heo của nhà mình, con tin không?”
Những lời ông cụ Tô nói làm em ba em tư sợ hãi, ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi.”
Tuy rằng Trang Thuận Lan cũng rất muốn khoe khoang cho mọi người biết con rể nhà bà oai phong đến mức nào, nhưng bà cũng rất đồng ý với lời ông cụ nói: “Chiều nay Triệu Nhị Phúc hỏi con, suýt chút nữa con cũng nói lỡ miệng rồi.”
Ông cụ Tô đảo đảo đôi mắt nhỏ mình, nói ra lời danh ngôn độc quyền: “Khiêm tốn là phúc.”
“Dạ vâng.”
Tô Nguyệt Hòa và Lương Chính Phong nhìn nhau cười, ông nội cô chính là loại người thích im im làm giày, nếu không thì sao có thể giấu được nhiều thỏi vàng như thế chứ, vài chục năm qua đều mặc quần áo đầy chỗ khâu vá để giả nghèo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT