Nghe Tô Nguyệt Hòa nói với giọng điệu tràn ngập trào phúng thế kia, mẹ Bạch há to miệng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải nói gì.
Tiền cô đưa qua, bà ta cũng quên nhận lấy.
Tô Nguyệt Hòa đặt tiền lên trên ngăn tủ trước mặt bà ta.
Bạch Hoan thấy mẹ mình không lấy, cô ta chen đến, cầm chặt mớ tiền kia, sau đó lại vươn tay đòi Tô Nguyệt Hòa: “Nếu cô đã không muốn giúp thì đừng có lấy tiền của chúng tôi!”
Tô Nguyệt Hòa xếp gọn chín mươi lăm đồng lại, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Đây không phải là số tiền mấy người phải bồi thường cho tôi à? Lúc nãy cô không nghe mẹ cô nói gì sao? Nếu mấy người muốn thay mặt Bạch Trung Dân để bồi thường thì tôi chỉ lấy đúng số tiền anh ta lừa gạt tôi thôi, không hề muốn thêm một xu một hào nào, tôi cũng đã đưa chứng từ cho mấy người rồi, bây giờ cô định lật lọng hả?”
Đến đây một chuyến, không chỉ không cầu xin đối phương giúp đỡ, cô ta còn phải quỳ không với người ta, đến cuối cùng còn mất oan một số tiền lớn như thế, Bạch Hoan đau lòng muốn chết, chín mươi lăm đồng, đây là ba tháng lương của cô ta đó.
“Sao chúng tôi biết được có phải là chính mươi lăm đồng không chứ? Cô có bằng chứng gì để chứng minh anh của tôi lừa cô nhiều tiền như thế hả? Cô lấy ra! Không phải chuyện gì cô cũng để lại một đống chứng cứ sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play