Dao Như Ý nghĩ nghĩ, hay là trực tiếp đi hỏi Hoàng đế.
Ngự Thư Phòng vừa rồi còn chìm trong u ám, sau khi mấy người rời đi chỉ còn lại một mình Cố Hồi Chu nhắm mắt chợp mắt. Hắn thích ngửa đầu dựa vào lưng long ỷ, người đến không nhìn thấy mặt hắn, cũng không biết hắn có thức hay không.
Trời sáng rực rỡ, nhưng chiếu vào Ngự Thư Phòng lại mờ ảo không rõ.
Dao Như Ý ngửi thấy mùi hương trầm nồng đến sặc sụa trong Ngự Thư Phòng suýt nữa ho sặc sụa, y khẽ mở một cánh cửa sổ rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Cố Hồi Chu.
Dù động tác của y rất nhẹ nhưng ngay khi bước vào cửa, Hoàng đế đã biết là ai. Cảm nhận được một đôi bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng ấn lên trán, Cố Hồi Chu lên tiếng, "Ngươi thật sự càng ngày càng càn rỡ."
Nấm không nói gì, Hoàng đế lại không biết đang nói cái gì nữa.
"Lan Yến gửi thư về, huyện lệnh thành Giang Châu đang bị giam dưới địa lao. Kẻ nắm giữ lương thảo trong tay tuyệt đối không chỉ có một mình hắn. Giá lương thực ở thành Giang Châu tăng gấp bội, ngay cả quan phủ cũng không thể trấn áp."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play