Đình viện bị cấm quân lật tung từ trong ra ngoài mấy lượt cũng chỉ tìm thấy đám thư sinh này.
Hai mắt Lý Văn Tĩnh đục ngầu, ông nhìn chằm chằm vào lớp tuyết đọng trên mặt đất không nói một lời, hai hàng nước mắt nóng hổi thỉnh thoảng nhỏ xuống đất, vẻ mặt tâm như tro nguội. Hai bên vai ông sụp xuống, chiếc áo đông bằng vải thô khiến ông run rẩy co ro trên mặt đất.
Đám thư sinh đều bị dẫn đi, chỉ còn lại Lý Văn Tĩnh bị hai cấm quân áp giải ở lại cuối cùng. Từ Nghi cắn răng bước tới, giọng nói trầm nặng nhưng nhẹ nhàng: "Lý tiên sinh."
Lý Văn Tĩnh hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy người trước mặt, một lát sau nước mắt già nua tuôn trào: "Từ, Từ đại nhân!" Ông vô cùng đau đớn, không muốn ngẩng đầu nhìn Từ Nghi thêm một lần nào nữa: "Lão phu, lão phu không còn mặt mũi nào đối mặt đại nhân nữa!"
Từ Nghi cắn răng: "Học trò năm đó tình cờ gặp tiên sinh. Từng xin tiên sinh chỉ giáo đạo trị quốc lý chính, từng câu từng chữ của tiên sinh học trò đều thụ giáo sâu sắc khắc ghi trong lòng đến tận bây giờ. Học trò thường đêm khuya khổ tư triết lý mà tiên sinh đã lĩnh hội, dù ta đã bước vào chốn quan trường nhưng chưa từng quên ân huệ của tiên sinh!"
"Nay ta vẫn nguyện gọi ngài một tiếng tiên sinh."
Hắn nói thêm một chữ thì đầu của lão giả đối diện lại cúi xuống một phần, cho đến khi hắn nói xong chữ cuối cùng thì đầu Lý Văn Tĩnh đã cúi gằm xuống. Nơi đây khác hẳn với không khí vui tươi sắp đến Tết, mái tóc bạc phơ hòa vào tuyết đọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play