Màn đêm buông xuống, Lập Chính Điện đã nổi lên địa long. Trong đại điện có ba đứa trẻ, đứng thành hàng quay mặt vào tường, đứng tấn đồng thời trên đầu còn đội một cái chậu hoa nhỏ.
Nhị hoàng tử cả đời này xem ra đều vô duyên với hai chữ “an phận”. Con mắt hắn không ngừng liếc lên, miệng vẫn lẩm bẩm: “Tại sao phải đội cái chậu hoa nhỏ này? Nó nhỏ như vậy, ta cảm thấy nó lung lay sắp đổ, một chút cũng không chắc chắn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Chi bằng đội con Thanh Tước cẩu nhà ta lên đầu còn hơn. Bốn chân nó dang ra lay trên đầu ta, sẽ rất vững chắc. Có đôi khi muốn ngã, nó còn tự mình kẹp lấy đầu ta…”
Lúc nào, còn đang nghĩ đến cái mũ lông nỉ đen kia của ngươi vậy!
“Ngươi mà còn nói nữa, chậu hoa rơi xuống, mông ngươi sẽ bị đánh nở hoa.” Thái tử tức giận cảnh cáo.
Nhị hoàng tử an phận được nửa nén hương, lại không nhịn được, cẩn thận quay đầu lại hỏi người khác: “Vô Bệnh? Vô Bệnh? Ngươi tại sao không nói gì vậy, ngươi ngủ rồi à?”
Thượng Quan Vô Bệnh mồ hôi lấm tấm chảy xuống. Hắn khó khăn nhón mông, bớt chút thời gian trả lời Nhị hoàng tử: “Nhị điện hạ, ngài đánh giá tư thế hiện tại của ta, là tư thế có thể ngủ được sao?”
“Thì ra ngươi vẫn chưa ngủ à, vậy tại sao ngươi không nói gì?” Nhị hoàng tử hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT