“À, bây giờ nói những điều này còn có tác dụng gì? Ứng Võ, năm đó ta chưa từng nghi ngờ ngươi một khắc nào cả,” Song Lí đánh giá bộ dạng hiện giờ của hắn, châm biếm nói: “Ngươi hai mươi năm qua xem ra cũng chẳng ra gì, nghe nói sau khi ta đi ngươi đã đến Đình Lột Áo cái nơi khổ sở đó, hừ, đó đều là những gì ngươi đáng phải nhận, là báo ứng mà ngươi đáng được! Nhưng, chuyện năm đó, xét kỹ ra cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, là ta đã nhìn nhầm người, gặp chuyện không xét đoán kỹ càng. Hôm nay ngươi đã chủ động đứng ra nói rõ sự tình, ta cũng không muốn tính toán gì thêm nữa, ngươi sau này đi đâu làm gì đều có Diêm Vương gia an bài, sau này không gặp lại là tốt nhất.”
Cẩu Mặt quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không ngẩng đầu.
Năm đó hắn lầm gây ra trận hỏa hoạn lớn ở địa ngục Đồng Trụ là vì nghe nói nàng tin lời kẻ chết. Lúc trước khi hắn đồng ý với Thương Lăng, nghĩ nàng dù sao cũng là con gái nuôi của Diêm Vương gia, bị phạt cùng lắm là bị đày đến một nơi khác thôi, lại không ngờ nàng sẽ chết ở đó.
Ngày đó hắn tâm thần không yên, không hiểu sao lại gây ra một trận hỏa hoạn lớn, sau đó hắn liền bị phạt đi Đình Lột Áo. Hai mươi năm qua cái chết của nàng vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, khiến hắn vô cùng áy náy. Hiện giờ nói ra sự thật, lại thấy nàng đời này sống rất tốt, tâm hắn lúc này mới dễ chịu hơn một chút, mặc kệ sau này Diêm Vương gia phạt hắn thế nào, hắn cũng đều cam tâm nhận lấy.
“Vâng, Ứng Võ nguyện chịu bất cứ tội phạt nào.”
Diêm Vương gia nhìn Phán Quan bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Lúc trước phạt hắn đi Đình Lột Áo canh gác bao nhiêu năm vậy?”
Phán Quan đáp: “Đại nhân, năm mươi năm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT