Vẻ mặt vốn dĩ không mấy để tâm của anh cả Hề lập tức biến đổi: “Cậu nói cái gì?”
Nhiếp Húc lại nghiêm túc nhìn anh: “Cậu nói thật đấy à? Cậu thật sự không nhớ Ninh tiên sinh? Cậu có chắc là mình không mắc chứng không nhận diện được khuôn mặt hay là đãng trí không đấy?”
Nói rồi, cậu ta không nhịn được mà đưa tay lên sờ trán anh cả Hề.
Anh cả Hề nghiêng đầu né đi. Anh cẩn thận hồi tưởng lại, quả thật anh nhớ mình đã gặp một vị Ninh tiên sinh ở tiệc đính hôn của Nhiếp Húc, chỉ là bây giờ nghĩ lại, ký ức vô cùng mơ hồ.
Anh biết toàn bộ quá trình diễn ra sự việc, nhưng lại không tài nào nhớ ra được gương mặt của vị Ninh tiên sinh đó.
Anh cả Hề xoa xoa mi tâm: Chẳng lẽ là do mình thật sự quá mệt mỏi?
Nhiếp Húc nghiêng đầu, nhíu mày đánh giá anh: “Cậu thật sự không sao đấy chứ? Không đùa đâu, có phải cậu thật sự có bệnh gì không? Trước đây cậu chẳng phải hay đi đường phẳng cũng vấp ngã sao? Chẳng lẽ là bị teo tiểu não, bây giờ bệnh tình nghiêm trọng hơn rồi à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play